Trong vòng tay của người mình yêu, Nghiêm Dung không biết bản thân đã thiếp đi từ lúc nào, khi y tỉnh dậy đã là sáng của ngày hôm sau.
Mơ màng mở mắt, đúng lúc Khuất Tử Dạ đặt lên trán y một nụ hôn, Nghiêm Dung dù chưa tỉnh ngủ hoàn toàn nhưng y nhận ra nụ hôn này rất quen thuộc, dường như lần đầu tiên ôm y ngủ, hắn cũng đã đặt lên trán y một nụ hôn vào buổi sáng như vậy, lúc đó y cứ tưởng bản thân đang say trong giấc mộng ngọt ngào, không nghĩ đến tất cả điều đó lại là sự thật.
Nghiêm Dung đáp lại nụ hôn của đối phương bằng cách trườn người về phía trước, theo đó hôn lên môi hắn một cái, y cười tươi đáp lại: "Ba nụ hôn mà người nói, ta đã biết lần thứ nhất là khi nào rồi."
Gương mặt Khuất Tử Dạ tràn ngập ý cười nhìn Nghiêm Dung, đôi mắt lưu ly không biết từ lúc nào đã bị đối phương thu hút đến mức mỗi phút mỗi giây đều muốn ngắm nhìn y thật lâu, hắn tự trách trước đây bản thân có mắt như mù không chịu nhận ra tình cảm này sớm hơn, còn chút nữa đẩy y vào vòng tay kẻ khác.
Hắn cảm thấy mủi lòng, dịu dàng đưa tay vuốt nhẹ lên sống mũi của y, nhẹ giọng nói:
"Dung, sau này ngươi dọn đến phòng ta, quan hệ của chúng ta đã đến lúc nói cho Đình Đình biết."
"Người quyết định rồi sao?"
"Đúng vậy, không chỉ mỗi Đình Đình, sau này ta còn muốn cho cả thiên hạ đều biết ngươi là người của ta, chỉ của riêng ta!"
Nghe xong câu này, vành tai Nghiêm Dung có chút đỏ lên.
Y nhớ rất rõ đêm qua sau khi cả hai cùng nhau ân ái, hắn đã ôm y vào lòng và nói yêu y, song y lại không ngờ hắn không sợ những lời dị nghị ngoài kia mà còn muốn cùng y công khai tình cảm này với mọi người, hiện tại trong lòng y không chỉ có bất ngờ mà còn là vui sướng như phát điên, y thật sự muốn hét lên cho tất cả biết rằng y là người của hắn, y yêu hắn nhiều đến dường nào.
"Không chỉ có vậy." Khuất Tử Dạ cười tà, tăng lực tay ôm chặt Nghiêm Dung vào lòng, hắn thỏ thẻ bên tai y: "Ta còn muốn mỗi ngày cùng ngươi làm chuyện đêm hôm qua..."
Câu này vừa dứt, quả như Khuất Tử Dạ dự đoán cả cơ thể Nghiêm Dung lập tức đỏ bừng lên, y cúi đầu vào lồng ngực hắn để che đi sự ngại ngùng trên gương mặt, phải rất lâu sau y mới mở lời:
"C...!cũng, cũng không phải không thể..."
Nhận được lời hồi đáp, Khuất Tử Dạ vui thích đến mức hết ôm ôm rồi đến hôn môi Nghiêm Dung, hai người cứ như vậy nói lời ngọt ngào với nhau, dường như không có ý định rời khỏi giường.
Lúc này bên ngoài đột nhiên có một bức thư chứa linh lực từ cửa sổ bay vào, Khuất Tử Dạ vừa nhìn thấy đã nhận ra là thư từ ai gửi đến, hắn khoác hờ áo choàng lên người, sau đó rời khỏi giường đi đến chiếc bàn làm việc trong góc phòng, mở lá thư ra đọc qua một lượt, chân mày hắn lập tức nhíu chặt vào nhau.
Nhận thấy sắc mặt Khuất Tử Dạ biến đổi, Nghiêm Dung đưa tay nhặt lên y phục dưới sàn rồi nhanh chóng mặc vào, y đi đến bên cạnh Khuất Tử Dạ, hắn liền đưa bức thư sang, y cầm lá thư trên tay, sắc mặt cũng không tốt hơn là bao.
Sau khi Sát Vô Tâm bại lộ thân phận, gã ra sức luyện bí kíp thần công nhưng lần này đến lần khác đều nhận lấy thất bại nặng nề dẫn đến tẩu hỏa nhập ma lần hai, thần trí lúc trước đã không ổn định nay càng thêm tệ hại.
Sát Vô Tâm không cam tâm, Minh Huyền Môn lại như rắn mất đầu, các đệ tử Minh Huyền Môn vì đang đau đớn cho cái chết oan uổng của chưởng môn mà sĩ khí gần như bị rút cạn.
Sát Vô Tâm nhân cơ hội này để Diệp Y Ninh điều động sát thủ đến khống chế Minh Huyền Môn, giúp gã hút cạn sinh khí của họ để tu luyện cấm thuật.
Hiện tại đệ tử trên dưới Minh Huyền Môn đều biến thành cái xác rỗng tuếch có hơi thở, so với người chết cũng không mấy khác biệt.
Những đệ tử võ công cao hơn may mắn thoát khỏi truy sát chỉ còn cách tạm nương nhờ vào Nhã Kiếm Đường cùng Vọng Nguyệt Đài, quyết tâm đợi ngày trả lại mối thù hủy diệt môn phái của họ.
Sau khi tin tức này được truyền ra ngoài, người đưa tin của Phó Thành cũng đã mất tích, đây có lẽ là bức thư cuối cùng mà Phó Thành có thể đưa đến cho Khuất Tử Dạ, cuối thư y còn nhắc nhở hắn nhất định phải bảo trọng.
Trước kia Khuất Tử Dạ từng nhiều lần đột phá tầng thứ chín cuối cùng của Bách Tà Tản Ma Công nhưng không thành công, mỗi lần sắp đạt được thành tựu lại bị hàn khí vô hình nuốt chửng khiến bản thân trọng thương vô số lần.
Nhưng tình thế trước mắt nguy cấp, lần này hắn không quan tâm đến việc hàn khí sẽ đóng băng hay ăn mòn trái tim hắn, hắn cũng nhất quyết không dừng lại giữa chừng.
Bằng không không thể cùng Sát Vô Tâm quyết chiến một trận sinh tử được nữa, đến lúc đó đừng nói là Đỉnh Phong Hoa, cả tu chân giới cũng sẽ lâm vào đại nạn.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Khuất Tử Dạ giao toàn quyền định đoạt Đỉnh Phong Hoa lại cho Nghiêm Dung, hắn toan quay người vào mật thất bế quan thì Nghiêm Dung ở phía sau không kìm lòng được mà cất lời:
"Tôn chủ hứa với ta..."
"Chuyện gì?" Khuất Tử Dạ xoay người lại, không do dự nhìn thẳng vào mắt người đối diện.
Nghiêm Dung biết bản thân không phải là người lòng mang thiên hạ, bởi vì trong lòng y chỉ có mỗi Khuất Tử Dạ, y biết rõ lần này bế quan hắn sẽ phải dốc toàn bộ sức lực kể cả tính mạng cũng không màng đến, nhưng y lại không thể ngăn cản càng không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân.
Bất quá nếu hắn thật sự xảy ra chuyện không may, y đi theo hắn là được!
"Người nhất định phải an toàn trở ra, ta sẽ ở bên ngoài đợi người."
Vành môi Khuất Tử Dạ hơi cong lên, dứt khoát đồng ý với y.
Trước khi đi vào mật thất, hắn như chợt nhớ ra điều gì, lần nữa xoay người lại, lạnh giọng nói: "Dung, sau này không được gọi ta là Tôn chủ nữa."
Nghiêm Dung cảm thấy không hiểu, hắn liền đưa tay miết nhẹ lên má y, hiện tại trong đôi mắt lưu ly lạnh lùng kia chỉ chứa đựng sự nuông chiều, hắn cất lời:
"Gọi Tử Dạ!"
Mắt hạc của Nghiêm Dung mở lớn, miệng cũng hơi hé ra, nhưng y rất nhanh liền thoát khỏi trạng thái kinh ngạc, sau đó niềm hạnh phúc đến vỡ òa lập tức tràn ngập trong trái tim y.
Khuất Tử Dạ thấy rõ trong mắt y đã xuất hiện ánh nước, như không muốn để hắn phải lo lắng cho mình, y mỉm cười đáp lời:
"Tử Dạ, ta đợi người."
...!
Trong lúc bế quan, buổi sáng Nghiêm Dung sẽ thay mặt Khuất Tử Dạ giải quyết công vụ, khi rảnh rỗi thì tập luyện kiếm pháp nâng cao sức chiến đấu, tối đến y lại ở bên ngoài mật thất canh gác đến rạng sáng ngày hôm sau mới dành ra một ít thời gian để nghỉ ngơi.
Nửa tháng dần trôi qua, so với những lần bế quan trước đây của hắn thì lần này thời gian lại kéo dài lâu hơn hẳn.
Nghiêm Dung bắt đầu lo lắng, đến cuối cùng vẫn quyết định vào mật thất xem xét tình hình, kết quả chỉ vừa đẩy cửa đi vào, một luồng khí lạnh lẽo từ bên trong đã xông thẳng vào người khiến y rùng mình, ngay cả cảnh tượng bên trong cũng khiến sự lo lắng của y dày thêm một bậc.
Trong mật thất vốn dĩ ấm áp lại bị một lớp băng dày đặc bao phủ, mà người ngồi trên bục đá đã bị lớp băng khổng lồ đó nuốt trọn từ bao giờ.
Nửa tháng, nửa tháng đã trôi qua, tình trạng này bắt đầu từ lúc nào? Y không dám nghĩ đến...!
Da đầu Nghiêm Dung trở nên tê tái, y vội chạy đến ôm lấy cơ thể đã đông cứng của Khuất Tử Dạ, mặc dù lồng ngực và tay chân y vì khí lạnh từ hắn tỏa ra khiến y lạnh buốt, y vẫn ôm lấy hắn và truyền linh lực vào, thật may cơ thể gần như mất đi sự sống của hắn vẫn còn tiếp thu linh lực từ bên ngoài.
Nhưng vì truyền đi quá nhiều linh lực mà vầng trán y bắt đầu chảy xuống nhiều tầng mồ hôi lạnh, cố gắng kiên trì hơn một canh giờ, băng lạnh trên người Khuất Tử Dạ mới bắt đầu tan chảy, da thịt như bị rút cạn máu của hắn dần hiện ra sau lớp băng dày đặc đầy khắc nghiệt.
Nhìn thấy người trước mắt dần lấy lại ý thức, Nghiêm Dung thở phào rồi lập tức bổ nhào vào lồng ngực hắn.
Khuất Tử Dạ cảm nhận hai vai đối phương đang run lên, mặc dù hắn không thể khống chế nổi hàn khí này nhưng nó tạm thời chưa thể lấy mạng hắn được, hắn nhẹ nhàng đưa tay vỗ về lên vai y, nhẹ giọng an ủi:
"Dung, đừng lo lắng...!Lão Diêm Vương không có lá gan lớn đến mức đưa ta đi điểm danh sớm như vậy, thời gian ta và ngươi ở bên nhau chỉ mới bắt đầu, ta làm sao có thể rời đi được..."
Trong lòng Nghiêm Dung vẫn chưa thể nào nguôi ngoai được cơn sợ hãi, hắn đã thành ra bộ dạng này rồi mà còn muốn dỗ dành ngược lại y, trên gương mặt xinh đẹp của y từ lúc nào đã giàn giụa nước mắt khiến vùng áo trước ngực Khuất Tử Dạ ướt một mảng lớn, y cứ như vậy ôm hắn thật chặt, chặt đến mức giống như chỉ cần lơ là một chút thì hắn sẽ vĩnh viễn vụt mất khỏi vòng tay y vậy.
Qua một lúc, băng lạnh trong mật thất tan đi rất nhanh, không khí xung quanh cũng dần trở lại bình thường, khi hô hấp của Khuất Tử Dạ thông suốt hơn, hắn thở một hơi dài.
"Bách Tà Tản Ma Công tầng cuối cùng thật quá lợi hại, ta nhiều lần đột phá nhưng chỉ vừa bước vào cảnh giới thì cơ thể đã không thể nào chịu nổi mà bị hàn khí công tâm.
Nếu cứ giậm chân tại chỗ như thế này, ta e rằng không thể đối đầu trực diện với Sát Vô Tâm được nữa."
"Người đừng nóng lòng, ta tin mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết."
Nghiêm Dung cởi ra áo ngoài choàng lên người Khuất Tử Dạ, sau đó mặc kệ mọi thứ mà lần nữa chui vào trong lồng ngực hắn, dang tay ôm chặt lấy hắn, giúp hắn xua đi cơn lạnh lẽo đang thấm sâu trong da thịt.
Từ khi hai người họ xác định mối quan hệ đến nay chưa lâu, đây cũng là lần đầu tiên Khuất Tử Dạ nhận ra người trong lòng hắn sẽ có những lúc dịu dàng như nước thế này, hóa ra tất cả cử chỉ này trước nay đều đặt lên mỗi mình hắn khiến trái tim vốn dĩ cô độc đã trở nên mềm nhũn từ lúc nào không hay.
Hắn vòng tay siết chặt Nghiêm Dung vào lòng, chậm rãi cảm nhận cơ thể của mình dần trở nên ấm áp hơn, ấm áp đến mức kỳ lạ.
Khuất Tử Dạ bất chợt nhận ra điều gì đó, mơ hồ nhìn người trong lòng mình.
"Dung, ngươi có cảm thấy dường như mỗi khi ta ở bên cạnh ngươi, hàn khí đều không tài nào tái phát?"
Trước đây Nghiêm Dung chỉ cho rằng cơ thể mình đặc biệt ấm áp hơn người bình thường nên mới có thể dễ dàng áp chế hàn khí trên người Khuất Tử Dạ, nhưng qua nhiều lần ở cạnh nhau, y cảm giác bên trong cơ thể mình có một luồng nhiệt khí kỳ lạ không ngừng chạy trong tâm mạch, luồng nhiệt khí này đã âm thầm xoa dịu hàn khí độc hại bám lấy cơ thể hắn lâu nay.
Suy đi nghĩ lại, gương mặt Nghiêm Dung chợt trở nên mừng rỡ khi nghĩ đến một khả năng khả thi nhất.
Y bật dậy khỏi lồng ngực Khuất Tử Dạ, không kìm được cảm xúc mà nói lớn:
"Tử Dạ, dường như chỉ có một đáp án!"
"Có phải ngươi muốn nói đến Kết Tinh Diệu Linh Hoàn?"
Nghiêm Dung gật đầu, mắt hạc tỏa sáng lấp lánh.
Khuất Tử Dạ cũng vừa nghĩ đến khả năng này, trước đây Hứa Lang từng nói độc dược hắn trúng phải trong đêm yến tiệc phải dùng mỹ nhân Tây Vực mới có thể giải trừ nhưng khi giải trừ xong công lực sẽ bị tiêu tán, ngoài ra mọi biện pháp khác đều dẫn đến con đường duy nhất chính là thiệt mạng.
Nhưng đêm đó người ở bên cạnh hắn lại là Nghiêm Dung, không những khiến hắn bình an vô sự mà ngay cả công lực cũng được bảo toàn tuyệt đối.
Xem ra sự lý giải duy nhất chỉ có thể là do tác dụng kỳ diệu của viên thần đan kia.
"Nếu đúng như những gì chúng ta nghĩ, vậy việc tu luyện của người đã có biện pháp khắc phục."
"Ý của ngươi?"
"Ta không thể cùng người luyện Bách Tà Tản Ma Công nhưng ta có thể song tu cùng người, hộ pháp cho người."
Khuất Tử Dạ làm sao có thể không hiểu song tu chính là biện pháp hai người cùng nhau giao hợp, cùng nhau tu luyện hỗ trợ lẫn nhau, hiện tại hắn và y đã xác nhận quan hệ thì việc song tu cùng người mình yêu thương là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng hàn khí này lại xuất phát từ người hắn, khi cả hai song tu Nghiêm Dung sẽ phải dùng cơ thể mình làm cầu nối để cân bằng và tiêu trừ hàn khí cho hắn, qua quá trình đó hắn không biết y có gặp nguy hiểm gì hay không? Nhưng việc phải chịu ảnh hưởng là điều khó tránh khỏi, hắn vội lắc đầu.
"Không được, cho dù ngươi gia nhập tà đạo nhưng võ công ta dạy cho ngươi là thuần túy.
Nếu ngươi cùng ta song tu thì dù ít hay nhiều ngươi cũng sẽ nhiễm phải ma khí."
"Tử Dạ!"
Nghiêm Dung nắm lấy tay Khuất Tử Dạ, nhìn sâu vào trong mắt hắn thay lời thỉnh cầu.
Trước đây khi phải nhìn hắn chịu sự giày vò từ hàn khí đã khiến trái tim y đau như dao cắt, những ngày qua ở bên ngoài chờ đợi cũng khiến y vô cùng bất an, xen lẫn sự bất lực.
Lần này nếu đã có cơ hội y nhất định phải kề vai bên cạnh hắn, bất kể tình huống gì đều muốn cùng hắn đồng hành.
Nghiêm Dung siết chặt lấy tay người đối diện, dùng ánh mắt đầy sự thâm tình nhìn hắn.
"Một chút ma khí không là gì đối với ta cả, cho dù có phải cùng người nhập ma ta cũng không bao giờ hối hận, vì thế người tuyệt đối đừng từ chối ta."
Vừa dứt lời, Nghiêm Dung đã chủ động rũ bỏ toàn bộ y phục trên cơ thể mình xuống, sau đó áp sát người đến hôn lên môi Khuất Tử Dạ, giúp hắn cởi ra từng lớp y phục rườm rà trên người, y cúi người hôn lên điểm mẫn cảm trước ngực đối phương, nhẹ nhàng cọ xát cơ thể khiến phản ứng của hắn càng trở nên kịch liệt, những giọt mồ hôi mơ hồ đã xuất hiện trên vầng trán nổi đầy gân xanh của hắn.
Khuất Tử Dạ không ngờ đến khi Nghiêm Dung chủ động lại tạo ra một nguồn ma lực khiến hắn say khướt, say đến mức không còn thần trí từ chối bất kỳ điều gì.
Khi cả hai cùng lõa thể quấn lấy nhau, nguồn linh lực vốn dĩ không tương đồng dần hòa quyện vào nhau, tạo nên sự kết hợp hoàn hảo đến bất ngờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...