Sau mười ngày trao đổi thư từ cùng nhau, Động chủ Tàn Cốt Động Phó Thành thật sự âm thầm đến Đỉnh Phong Hoa bàn tính kế hoạch kết liên minh.
Khuất Tử Dạ đối với Phó Thành tiếp đãi tử tế nhưng không quên cho cung thủ phòng thủ xung quanh.
Hai người họ tại thư phòng trò chuyện rất ăn ý, Khuất Tử Dạ lúc đầu còn nghi ngờ sự thành thật bên trong lời nói Phó Thành nhưng sau khoảng thời gian dài trò chuyện, hắn nhận thấy người trước mặt không chỉ cư xử khéo léo còn rất có thành ý hợp tác.
Trước nay hắn đối với người này chưa từng có ấn tượng xấu, hôm nay gặp mặt lại xuất hiện chút thiện cảm, đến cách xưng hô khách khí không biết từ lúc nào cũng được cả hai thay đổi.
Khuất Tử Dạ tỏ ra bất ngờ khi Phó Thành thật sự đến một mình, Phó Thành lại lắc đầu, không hề che giấu nói: "Vốn dĩ đến cùng hộ pháp, nhưng đi được nửa đường thì đệ ấy có việc đột xuất phải rời đi trước, tính khí đệ ấy trước nay đều thất thường như vậy, ta cũng không quản nổi, khiến Khuất huynh chê cười rồi."
Khuất Tử Dạ ngồi ở đối diện, thoải mái đáp lời: "Làm sao có thể, huynh đến đã là nể mặt ta rồi."
Bàn tay Phó Thành theo thói quen mài nắp tách trà, y do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: "Những việc vừa rồi chúng ta bàn tính xem như thành giao, chỉ là ta có một thứ vẫn luôn thắc mắc, không biết có tiện lĩnh giáo huynh không?"
Nói xong, ánh mắt Phó Thành quét đến người đang túc trực sau lưng Khuất Tử Dạ.
"Nghiêm Dung không phải người ngoài, huynh có điều gì cứ việc nói thẳng." Khuất Tử Dạ rót thêm trà vào tách người đối diện, một bộ dạng vô cùng bình thản.
Nghe được lời này, Phó Thành khẽ gật đầu, an tâm dời ánh mắt khỏi người Nghiêm Dung.
"Bí kíp thần công trong lời đồn có thật như mọi người bàn tán, đang nằm trong tay huynh?"
"Thứ đó từ đầu luôn ở Vọng Sơn, người trên thiên hạ khăng khăng nói nó nằm trong tay ta, thiết nghĩ hiện tại vẫn chưa bị ai lấy mất."
Bí kíp thần công đang là tâm điểm truy lùng của mọi người, lúc đầu Phó Thành lo ngại nếu như tùy tiện tra hỏi sẽ khiến đối phương nghĩ rằng việc kết liên minh chỉ là một âm mưu, nhưng không ngờ Khuất Tử Dạ lại thẳng thắn đáp lời, ngược lại khiến y có chút kinh ngạc.
Phó Thành không muốn người đối diện có chút hiểu lầm nào với mình, y buông tách trà trên tay xuống, còn chưa kịp mở lời phân trần thì Khuất Tử Dạ lại nói: "Phó huynh không cần giải thích."
Nhìn ra tâm tư trên gương mặt Phó Thành, khoé môi Khuất Tử Dạ hơi cong lên: "Nếu đã cùng huynh hợp tác, ta đương nhiên tin tưởng huynh, hơn nữa hiện tại huynh đang ở thế bị động, nếu thật sự lộ ra chút dã tâm gì thì ta đương nhiên không thể để huynh toàn mạng rời khỏi."
Nghe thấy hắn không khách khí trêu chọc mình, Phó Thành cảm thấy bản thân đã lo nghĩ quá xa, y bật cười thành tiếng, đôi đũa đưa đến gắp bỏ lá ngò trên cái bánh hoa, sau đó gắp bánh hoa đó vào dĩa Khuất Tử Dạ, từ tốn nói: "Nếu huynh muốn thì đã ra tay từ sớm, cần gì sắp xếp cung thủ nhiều như vậy, sau đó lại âm thầm điều động bọn họ rút lui."
"Huynh đã nhận ra từ sớm?"
"Trong số đó có kẻ vô ý gây ra tiếng động, ta chỉ là tình cờ phát hiện."
"Động chủ Tàn Cốt Động quả nhiên có bản lĩnh, ta bắt đầu cảm thấy thích huynh rồi."
Khuất Tử Dạ vừa dứt lời, hai đôi mắt không hẹn nhau từ hai nơi lập tức nhìn chằm chằm về phía hắn.
Khuất Tử Dạ không hiểu tại sao cảm thấy sống lưng mình lành lạnh.
Phó Thành trước khi dời ánh mắt khỏi người Khuất Tử Dạ thì lướt qua gương mặt tuy đăm chiêu nhưng không hề tỏ ra quá nhiều thái độ của người đứng sau lưng hắn.
Chân mày Phó Thành thoáng giật nhẹ, như lơ đễnh mà nhìn vào một khoảng không.
Khuất Tử Dạ đưa tay lên miệng ho khan hai tiếng: "Ta cũng không ngại nói với huynh, bí kíp thần công trong lời đồn thực chất là một phần tâm pháp ma công, tên nó là Bách Tà Tản Ma Công."
Phó Thành chuyên tâm lắng nghe.
"Chuyện sâu xa bên trong vẫn còn rất nhiều, không biết huynh đã từng nghe qua nguồn gốc Tinh Di kiếm pháp?"
"Đó là kiếm pháp của Khuất Liệt Gia Trang nhà huynh, kiếm pháp lợi hại nhất tu chân giới." Phó Thành lập tức đáp lời.
"Nhưng có một điều không phải ai cũng biết, Tinh Di kiếm pháp chính là phần đầu Bách Tà Tản Ma Công."
Khuất Tử Dạ đã không còn lý do gì để che giấu sự thật bị chôn vùi hàng nghìn năm này, hắn điềm nhiên kể rõ toàn bộ sự việc.
Tổ tiên Khuất Liệt Gia Trang từng là người ma giới, về sau vì không hài lòng với cách cư xử tàn bạo của Ma Vương nên nhân cơ hội cuộc chiến Thiên Ma liền tách ra, âm thầm gia nhập nhân gian.
Họ lại không thể tách rời cách tu luyện khi xưa nên vẫn theo nền tảng cũ tu hành.
Nhưng ma pháp quá tà ác khiến chính đạo không thể nào chấp nhận, tổ tiên hắn đành phải thử nghiệm công pháp mới, lấy phần đầu của Bách Tà Tản Ma Công và cố tình loại bỏ đi những phần tà khí, từ đó cải biên thành Tinh Di kiếm pháp.
Tổ tiên lo lắng những kẻ có dã tâm nếu lấy được nguyên bản Bách Tà Tản Ma Công sẽ làm hại người trong thiên hạ nên cố tình xóa đi phần đầu của nó, cho dù người khác có đoạt được cũng không tài nào tu luyện.
Nhiều năm sau đó, Bách Tà Tản Ma Công thật sự như lời tiên đoán thất lạc ra bên ngoài, bị đồn thổi thành bí kíp thần công và trở thành tâm điểm truy lùng của tu chân giới.
Nếu muốn luyện được bí kíp thần công trong truyền thuyết, nhất định phải học qua Tinh Di kiếm pháp, và người biết được kiếm pháp này trên thế gian chỉ còn lại một mình Khuất Tử Dạ.
Sau khi Khuất Tử Dạ gia nhập tà đạo thì công lực đột ngột tăng cao, nhiều người bàn tán nói hắn đã lấy được bí kíp thần công.
Tuy nhiên vẫn có người nói rằng thứ hắn có được không phải thần công mà là tâm pháp ma công, thứ tà độc đó đã điều khiển tâm trí khiến hắn bộc lộ dã tâm thâu tóm toàn bộ tu chân giới.
Phó Thành lúc đầu không mấy tin tưởng về những luồng ý kiến trái chiều này.
Trong lòng y, Khuất Tử Dạ trước nay luôn là thiếu niên Thiên Sinh Chí Kiệt vạn người ngưỡng mộ năm đó, cũng chính là vị thiếu niên duy nhất đánh bại y trong lần đầu gia nhập nhân gian.
Nhưng đến một ngày, Phó Thành nhận được trình báo từ mật thám về những thứ họ mắt thấy tai nghe, rằng sát khí và độ âm hiểm từ chiêu thức Khuất Tử Dạ tung ra không hề thuận với chính đạo, lúc đó trong lòng y mới dần xác nhận.
Phó Thành vẫn có chỗ khó hiểu, lại nói: "Ngoài huynh ra không còn ai luyện được bí kíp thần công, không phải, nên gọi là tâm pháp ma công.
Vậy tại sao bọn chúng vẫn luôn muốn có được bí kíp mà bất chấp nguy hiểm?"
"Chúng chỉ biết bí kíp thần công là Bách Tà Tản Ma Công, nhưng sự tình sâu xa phía sau nó cùng việc bí kíp có nguyên vẹn hay không lại không hề hay biết."
Hai người tiếp tục trò chuyện cùng nhau, mỗi câu chuyện đều là bàn về tình hình tu chân giới, lúc này Phó Thành lại như có như không hỏi một câu nằm ngoài dự tính.
"Không biết Khuất huynh có nhớ, từng đánh gục một thiếu niên trên võ đài?"
Khuất Tử Dạ cảm thấy câu hỏi này có chút kỳ quái, cuối cùng vẫn thành thật đáp: "Người ta hạ trên võ đài rất nhiều, không biết vị thiếu niên huynh nhắc đến là người nào?"
"Không có gì, ta chỉ là tình cờ hỏi thôi, Khuất huynh đừng để trong lòng."
Một thị vệ bên ngoài bước vào, dâng thư đến trước mặt Khuất Tử Dạ: "Bẩm Tôn chủ, bên ngoài có kẻ cho người đưa thư đến, nói là gửi đến Động chủ Tàn Cốt Động."
Khuất Tử Dạ gật đầu, thị vệ kia liền đưa thư qua chỗ Phó Thành.
Phó Thành mở thư đọc qua một lượt, vành môi hơi cong lên.
Khuất Tử Dạ không hề để ý, chỉ có Nghiêm Dung đứng ở phía sau cẩn thận quan sát liền dễ dàng nhận thấy nụ cười đó hết sức dịu dàng.
Phó Thành cẩn thận gấp lại thư bỏ vào tay áo.
"Thành thật mà nói, đã rất lâu ta mới rời khỏi Tàn Cốt Động, trùng hợp hôm nay là lễ Đẳng Quân, đệ đệ ta muốn đưa ta đi một vòng xem náo nhiệt, xem ra phải để dịp khác mới có cơ hội tiếp tục đàm đạo cùng Khuất huynh.
Nhưng huynh yên tâm, vài ngày sau ta nhất định đưa quân đến, không thiếu một người tùy ý huynh sử dụng."
Để lại vài câu chào hỏi cuối cùng, Phó Thành nhanh chóng cáo từ.
Khi được thị vệ hộ tống rời khỏi, Phó Thành cố tình nán lại bên ngoài Đỉnh Phong Hoa hồi lâu, y ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, giọng nói lẫn vào trong tiếng gió: "Cũng chỉ có nơi hùng vĩ như thế này mới xứng đáng với vị thiếu niên hào hiệp năm đó."
Vừa xuống núi, Phó Thành đã trông thấy dáng người thân thuộc quay lưng về phía mình, y tiến lại gần nói: "Đợi ta có lâu không?"
Nam nhân kia quay người lại, trên tay còn cầm hai ống pháo hoa, đôi mắt đào hoa sáng rực nhìn người vừa đi đến.
"Không lâu, cho dù đợi huynh bao lâu cũng đều không đáng kể."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...