Vết thương trên bả vai Nghiêm Dung không quá nghiêm trọng song bệnh trạng cũ mới là thứ đáng quan ngại.
Trải qua một tháng sống trong u uất dằn vặt, nhớ nhung lâu ngày sinh ra tâm bệnh.
Mà tâm bệnh lại cần tâm dược điều trị.
Sau khi trở về Đỉnh Phong Hoa, Nghiêm Dung nhận được lời xác nhận từ Khuất Tử Dạ rằng liên minh thật sự đã bị hủy bỏ, y không cần làm điều kiện trao đổi đến Tàn Cốt Động nữa, lòng y như được trút đi gánh nặng.
Khuất Tử Dạ không còn dùng thái độ xa lạ đối xử với Nghiêm Dung, hắn thường xuyên đến chăm sóc, thúc giục y uống thuốc khiến tình trạng ngày một tốt hơn, tâm bệnh cũng vì thế mà mau chóng được chữa lành.
Hắn chính thức để Nghiêm Dung trở về chức vụ thủ lĩnh Đỉnh Phong Hoa, dường như mọi thứ đều quay về với quỹ đạo ban đầu.
"Ngươi có điều gì muốn nói với ta không?"
Tại đại điện, Khuất Tử Dạ bận bịu phê duyệt công vụ, Nghiêm Dung vẫn như mọi khi ngồi đối diện giúp hắn mài mực, sắp xếp sổ sách.
"Tôn chủ cần gì sao?" Nghiêm Dung đáp lời, tay vẫn đều đặn mài mực.
Khuất Tử Dạ thả ra đôi mắt đang cắm sâu vào sổ sách, sau đó đưa tay mở ngăn tủ dưới bàn.
Vốn dĩ muốn để y tự nói ra thân phận nên hắn đã cố tình nhắc đến chuyện lúc nhỏ rất nhiều lần, nhưng một tháng trôi qua y vẫn không chút động tĩnh.
Không kiên nhẫn được nữa, hắn lấy thanh dao găm từ ngăn tủ đặt lên trên bàn, nói: "Ngươi lừa ta?"
Nghiêm Dung đương nhiên nhận ra vật đó chính là Trảm Phong, y thoáng chốc giật mình, vội nói: "Thuộc hạ sao có thể lừa người..."
"Còn dám nói không? Ngươi rõ ràng biết chúng ta từ sớm đã quen biết nhau nhưng lại chưa từng nói với ta một câu."
"Người nhận ra ta từ khi nào?"
"Nếu ta không tự mình nhận ra, ngươi định suốt đời che giấu?"
"Thuộc hạ không cố ý giấu người, chỉ là..."
Từ lâu Khuất Tử Dạ vẫn luôn muốn biết đáp án, hắn vờ chau mày: "Làm sao?"
"Không phải người...!đã quên ta rồi sao?"
Như trúng phải tim đen, Khuất Tử Dạ đờ đẫn trong giây lát.
Hắn, thật sự không nhớ...!
"Lúc trước khi chúng ta gặp lại nhau, người từng hỏi tên ta còn nói tên này rất hay." Giọng nói Nghiêm Dung bình ổn nhưng vẫn không thể giấu được sự tủi thân trong đáy mắt.
"Đây rõ ràng là tên người đặt cho ta nhưng một chút ấn tượng người cũng không nhớ..."
Thời gian ở cùng vị công tử đã cứu mạng mình chính là khoảng thời gian Nghiêm Dung cảm thấy hạnh phúc nhất, nhưng có lẽ đối với người kia lại chưa bao giờ đặt trong lòng nên mới có thể dễ dàng quên đi như vậy.
Nhìn vào ánh mắt xa lạ của Khuất Tử Dạ khi đó, Nghiêm Dung quyết định không đề cập đến chuyện này nữa, để đứa trẻ đó cứ như vậy mất đi, lãng quên trong ký ức hắn.
Hiện tại đã được gặp lại nhau, y sẽ dùng quãng đời còn lại tạo ra những ký ức tốt đẹp mới cho riêng hai người, xem như không uổng phí kiếp này.
"Ta quả thật đã từng quên đi người bạn thuở nhỏ."
Khuất Tử Dạ dịu dàng nhìn Nghiêm Dung, trong đôi mắt lưu ly ẩn chứa nhiều tâm sự.
"Nhưng mà ta..."
Môi hắn mấp máy muốn nói thêm gì đó, cuối cùng lại là một khoảng trời im bặt.
Lời ra khỏi miệng lại là: "Ngươi làm cách nào thoát khỏi đám cháy đó?"
Trông thấy hắn muốn nói rồi lại thôi, Nghiêm Dung không muốn làm hắn khó xử, y đành cẩn thận kể lại toàn bộ sự việc.
"Ta theo lời người nấp sau bức tranh thần nhưng người vừa đi thì bọn chúng châm một mồi lửa, lửa rất nhanh đã bao lấy xung quanh.
Ta tưởng rằng bản thân không thể thoát khỏi lại tình cờ phát hiện dưới chân là hầm chôn cất lương thực nên liền nấp vào trong đó.
Sau khi ngọn lửa cháy rụi hoàn toàn ta lập tức đi tìm người, nhưng đoàn người đã đi quá xa, ta có đuổi theo bằng cách nào cũng đều không kịp."
Chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ đối phương kể lại, Khuất Tử Dạ không ngừng tự trách về những việc mình đã gây ra trong quá khứ, hắn chợt nắm lấy tay Nghiêm Dung, một mảng ký ức đau đớn ùa về.
Hắn không thể cứu người tri kỷ thuở nhỏ khỏi ngọn lửa lớn, không thể đưa y cùng nhau về nhà, sau khi gặp lại còn khiến y tổn thương chịu nhiều tủi nhục, hắn cảm thấy bản thân không xứng đáng với lời hứa ban đầu, hiện tại không biết phải đối diện với y thế nào.
Nghiêm Dung cảm nhận bàn tay nắm lấy tay mình đang run rẩy, y nhẹ nhàng đặt tay lên đó xoa dịu, ân cần nhìn hắn: "Cho dù người đang nghĩ đến chuyện gì thì tất cả đều là ngoài ý muốn, ta trước nay chưa từng trách người, người đừng vì những chuyện đã qua mà đặt nặng trong lòng, được không?"
Bàn tay ấm áp của Khuất Tử Dạ càng nắm chặt lấy tay y hơn, hắn nói: "Những ngày tháng qua làm khổ ngươi rồi.
Dung, ta nhất định sẽ dùng khoảng thời gian còn lại bù đắp cho ngươi thật tốt."
Một nụ cười hết sức dịu dàng nở ra trên môi Nghiêm Dung, y khẽ gật đầu: "Ta cảm nhận được rồi."
Nghiêm Dung thấy trong đôi mắt Khuất Tử Dạ vẫn chìm vào trạng thái đau thương, y không muốn hắn cứ mãi tự trách cứ bản thân, y nói: "Không phải người còn chuyện muốn nói với ta sao?"
Khuất Tử Dạ gật đầu, sau đó lấy một phong thư được kẹp trong quyển sổ đưa đến cho người đối diện.
Nghiêm Dung nhận lấy phong thư, gương mặt y chợt biến sắc khi nhìn thấy ký hiệu Tàn Cốt Động bên trên lá thư.
"Không phải yêu cầu ngươi gả đến Tàn Cốt Động lần nữa, không cần lo lắng." Khuất Tử Dạ cố tình dùng ngữ khí thường ngày để không khí trở lại bình thường, sau đó hắn vào thẳng vấn đề.
"Phó Thành nói không để tâm việc ta tự ý hủy liên minh, ngược lại lần này vẫn muốn đơn phương kết liên minh lần nữa.
Hắn mời ta vài ngày sau đến Tàn Cốt Động, lúc đó sẽ trao đổi cụ thể hơn về vấn đề này."
Nghiêm Dung đọc xong lá thư thì đặt trở lại bàn: "Người đã đồng ý?"
"Dù sao chúng ta cũng không chịu thiệt."
"Nhưng đơn thương độc mã đến Tàn Cốt Động không phải là quá nguy hiểm sao?"
Khuất Tử Dạ gật đầu: "Riêng việc này ta đã từ chối, phản hồi với hắn nếu thật sự muốn liên minh thì hãy tự mình đến Đỉnh Phong Hoa, ta sẽ mở cửa lớn nghênh đón."
Khuất Tử Dạ hủy liên minh là chuyện hệ trọng, ngược lại Phó Thành không vì chuyện này trở mặt mà còn nhượng bộ lần hai, dù thế nào Nghiêm Dung vẫn có chút nghi ngại, y nói: "Nếu Động chủ Tàn Cốt Động thật sự âm thầm đến Đỉnh Phong Hoa thực hiện liên minh, không sợ sẽ bị chúng ta giở trò ám toán hay sao? Có phải hắn đã quá tin tưởng người khác rồi không? Tôn chủ, người nên cân nhắc lại!"
"Ít ra Đỉnh Phong Hoa sẽ không làm như vậy." Khuất Tử Dạ nói: "Lần trước ta sơ suất bị người khác tính kế, ta biết trong lòng ngươi lo ngại ta sẽ lần nữa gặp phải nguy hiểm, nhưng khoảng thời gian trao đổi thư từ cùng tên Phó Thành này, ta cảm nhận được thành ý từ hắn.
Qua việc này nếu hắn dám đơn thương độc mã đến Đỉnh Phong Hoa thì thật sự đã đặt toàn bộ niềm tin nơi chúng ta, người này về sau cũng nên kết giao bằng hữu."
Một khi Khuất Tử Dạ đã ra quyết định, Nghiêm Dung biết bản thân cũng không tiện ngăn cản, đành nói: "Vậy đến lúc đó người không những phải cho hộ vệ phòng thủ xung quanh, còn phải để ta đi cùng người."
"Được rồi, đều nghe ngươi."
Khuất Tử Dạ tán thành, lại nói: "Thật ra chuyện quan trọng hôm nay muốn nói với ngươi, không phải chuyện này."
Hắn lấy một xấp giấy đưa đến trước mặt Nghiêm Dung, đôi mắt phát sáng đầy phấn khích: "Hôm sau ngươi hãy chuẩn bị thật tốt đến địa điểm được ghi trên đây là được."
Nghiêm Dung nhìn vào những bức tranh vẽ chân dung mỹ nhân, khó hiểu nhìn hắn: "Tôn chủ có nhiệm vụ mới cần ta làm sao?"
"Còn chưa rõ?" Khuất Tử Dạ bật cười: "Ta thấy ngươi đã đến lúc thành gia lập thất, đây đều là những nữ tử ưu tú do trung gian chọn lựa.
Ngươi xem vừa ý người nào, hôm sau ta sẽ sắp xếp để ngươi xem thử, nếu như phù hợp thì lập tức tiến triển."
Gương mặt Nghiêm Dung chợt trở nên căng chặt, không thể tin nhìn những bức tranh trên tay.
Với những gì đã xảy ra, người lại dùng cách này để bù đắp cho ta?
Người sao có thể...!
Y im lặng một lúc lâu, sau đó thẳng thắn từ chối: "Ta chưa từng có ý định lập gia thất, người không phải cũng như vậy sao? Ta hiện tại chỉ muốn ở cạnh chăm sóc người, những chuyện này hoàn toàn không cần thiết."
"Không thể nói như vậy." Khuất Tử Dạ tiện tay cầm lấy một bức tranh, lại nói: "Dù sao cũng nên chọn thử vài người, làm thuộc hạ của ta cùng việc ngươi thành thân không cản trở gì nhau.
Ngươi đừng lo sẽ ảnh hưởng đến công việc, mọi sự cứ để ta an bày."
Nghiêm Dung cảm nhận những điều mình lo lắng cuối cùng cũng đã đến, hai vai y hơi run, đến cả đôi mắt cũng run rẩy, miễn cưỡng nói thêm: "Lòng tốt của người ta đã nhận nhưng chuyện này đối với ta thật sự không thể nào, xin người...!hãy thu hồi lại..."
Khuất Tử Dạ trông thấy đối phương đẩy xấp chân dung ngược về phía mình, nụ cười trên môi hắn cũng bị dập tắt.
"Ngươi như vậy là ý gì?"
Trong lòng lấp đầy sự bất an cùng phẫn giận, trái tim Nghiêm Dung như bị đâm thủng, y hơi cúi đầu, vành mắt đã đỏ ửng: "Thuộc hạ thật sự không muốn, xin người đừng nhắc đến việc xem mắt vô bổ này nữa!"
Khuất Tử Dạ đăm chiêu nhìn bộ dáng kỳ lạ của người đối diện, hắn nói: "Nhưng ta là muốn tốt cho ngươi."
"Người luôn miệng nói tốt cho ta, hay thực chất là đang nghĩ cho bản thân người!"
Nghiêm Dung đột ngột lớn tiếng khiến không khí trở nên căng thẳng, đôi mắt đỏ ngầu ngước nhìn Khuất Tử Dạ, bao nhiêu kiềm chế trước đó đều bị đổ sập.
Tất cả yêu cầu từ người trước mặt, Nghiêm Dung đều có thể không suy nghĩ mà làm theo.
Riêng việc này chính là giới hạn của y...!
Đây là lần đầu tiên Khuất Tử Dạ thấy người bên cạnh càn quấy, hắn không khỏi ngỡ ngàng đập tay lên bàn.
"Ta thấy ngươi mỗi ngày bận rộn nhiều việc còn phải ở cạnh chăm sóc ta, không có thời gian riêng tư tiếp xúc với nữ nhân bên ngoài.
Ta thật tâm muốn tìm cho ngươi một thê tử tốt, ngươi lại phát cáu vì điều gì?"
"Người ngụy biện!"
"Nghiêm Dung, ngươi..."
Khuất Tử Dạ tức giận nói không nên lời, y hôm nay là ăn trúng quả pháo nào?
Nghiêm Dung cố gắng kìm nén nhưng vẫn không thể ngăn cản cảm xúc tiêu cực đang dâng trào trong lòng, giọng y khản đặc: "Vì đêm yến tiệc phải không?"
"Ngươi nói gì?"
"Vì chúng ta đã xảy ra quan hệ..."
Nghiêm Dung ngước mắt nhìn hắn, tay bấu chặt vào góc vạt áo đến nhăn nhúm.
"Người lo lắng ta sẽ đem chuyện này ra đeo bám lấy người nên người mới đẩy ta ra lần nữa.
Người có từng quan tâm cảm nhận của ta không? Người thực chất chưa từng nghĩ cho ta..."
"Nói năng xằng bậy!"
Khuất Tử Dạ đứng phắt dậy, hai tay nắm chặt lấy vai Nghiêm Dung, khổ sở nói: "Ta chưa từng nghĩ như vậy, sự cố đêm yến tiệc chúng ta đều không ai muốn nó xảy ra.
Ta sợ ngươi ấm ức nên mới tìm cho ngươi một người ở cạnh, ngươi cũng không phải kẻ có sở thích bệnh hoạn thì làm sao ta có thể nghĩ ngươi như vậy? Dung, ngươi bình tĩnh nhìn ta đi!"
"Người chắc chứ?"
Khuất Tử Dạ ngây người, mày kiếm chợt nhíu lại.
Nghiêm Dung bất động nhìn hắn, đôi mắt hạc cũng đã ướt nước, trầm mặc lặp lại lần nữa: "Người chắc chứ?"
Một khoảng không gian im lặng.
Nghiêm Dung thấy gương mặt người trước mắt như bị đông cứng liền gạt tay hắn khỏi vai mình, sau đó quay người đi nơi khác.
Đôi tay không điểm tựa đặt trong không trung của Khuất Tử Dạ cũng bị thu trở về.
"Bỏ đi, Tôn chủ xem như thuộc hạ chưa từng nói gì."
Nghiêm Dung muốn nhanh chóng rời khỏi, y cẩn trọng hành lễ: "Đa tạ lòng tốt của Tôn chủ nhưng thuộc hạ không thể nhận.
Hôm nay thuộc hạ sẽ túc trực bên ngoài, không phiền người tiếp tục nghỉ ngơi!"
Đến khi người kia rời khỏi rất lâu, Khuất Tử Dạ vẫn yên lặng đứng tại vị trí, đôi mắt thất thần nhìn vào xấp họa chân dung,...!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...