Khuất Tử Dạ,
Công tử của đại gia tộc chính nghĩa nhất tu chân giới - Khuất Liệt Gia Trang.
Năm Khuất Tử Dạ mười một tuổi gia nhập vào Nhã Kiếm Đường, một trong Ngũ đại môn phái đứng đầu tu chân giới.
Năm mười sáu tuổi, nhờ thiên phú dị bẩm, hắn mang trong mình công lực tuyệt đại vượt xa lứa tuổi, văn võ song toàn, làm việc lại quang minh lỗi lạc, lập tức trở thành hiện tượng nổi tiếng khắp tu chân giới, là tấm gương sáng cho giới trẻ noi theo.
Trời sinh sở hữu tướng mạo khôi ngô tuấn tú, khí thế ngạo nghễ bất phàm, ngang nhiên trở thành mục tiêu truy đuổi mãnh liệt của vô số thiếu nữ trẻ tuổi.
Năm mười tám tuổi, phụ thân hắn vì một lần cùng Ngũ đại môn phái tiêu diệt sào huyệt của ma đạo mà bị thương nghiêm trọng, từ đó sức khỏe liền suy giảm. Hắn đành phải rời khỏi Nhã Kiếm Đường, trở về thay phụ thân tiếp quản gia trang.
Thời gian chưa bao lâu, Khuất Liệt Gia Trang dưới tay hắn càng ngày càng hưng thịnh. Hắn cũng noi theo gương phụ thân, không ngừng phụ giúp người trong bạch đạo, ngày đêm truy đuổi diệt trừ phe phái ma đạo.
Tiếng tăm của Khuất công tử Khuất Liệt Gia Trang càng ngày càng vươn xa, người người đều khen hổ phụ sinh hổ tử. Từ đó về sau, khắp tu chân giới đều kính nể, ưu ái gọi hắn bằng cái tên...
Thiên Sinh Chí Kiệt!
Năm hai mươi tuổi, trong một lần vận chuyển lương thực cho dân nghèo khổ ở vùng thiên tai, Thiên Sinh Chí Kiệt vô tình cứu sống một cô nương bị bất tỉnh ven đường. Nàng xinh đẹp như hoa, môi hồng như lựu, tính tình lại dịu dàng chu đáo, cực kỳ thấu hiểu lòng người. Không biết vô tình hay hữu ý, không bao lâu sau nàng liền dễ dàng chiếm trọn trái tim hắn. Nàng tên...
Diệp Y Ninh.
Có lẽ là do ông trời se duyên, hắn và nàng đem lòng yêu nhau.
Sống trong hạnh phúc suốt hai mươi hai năm. Trong một đêm trăng tròn, Khuất Liệt Gia Trang bị người ma đạo ám toán, tất cả đều bị giết sạch, toàn gia chôn vùi trong biển lửa.
Hắn may mắn không ở gia trang, bình an vô sự!
Thời gian cứ vậy trôi nhanh, vết thương lòng cũng dần hồi phục. Khuất Tử Dạ lại tiếp tục làm một Thiên Sinh Chí Kiệt của tu chân giới người người ngưỡng mộ, hắn một lòng vì người dân bạch đạo ra sức làm việc, một bên hành hiệp trượng nghĩa, một bên âm thầm tìm kẻ chủ mưu sát hại gia trang mình.
Suốt khoảng thời gian biến cố xảy ra, rất may vẫn có một người luôn ở bên cạnh, an ủi hắn, động viên hắn. Nàng liền trở thành ánh trăng sáng trong lòng hắn, là động lực tồn tại sau này trong cuộc đời của hắn, hắn đem hình ảnh của nàng khắc sâu vào tâm khảm, toàn tâm toàn ý chăm sóc nàng, nguyện dùng tính mạng của mình bảo hộ nàng một đời bình an.
Nguyện nắm tay nàng bên nhau đến thiên trường địa cửu, nàng chính là nữ nhân mà hắn yêu sâu đậm nhất thế gian này.
Không ai khác, nàng chính là...
Diệp Y Ninh.
Nhưng có một chuyện bất ngờ xảy ra, khiến hắn đến chết vẫn còn ngỡ ngàng.
Chính là giờ khắc này, nàng lại cười ngạo nghễ đứng trước mặt hắn, ánh mắt xa lạ đến lạnh băng, không một chút do dự chĩa mũi kiếm về phía hắn.
Một kiếm xuyên tim!
Người đang giữ chặt chuôi kiếm kia chính là nữ nhân mà suốt năm năm qua chưa từng rời bỏ hắn, lúc nào cũng dịu dàng ân cần chăm sóc hắn...
Người hắn tâm duyệt!
Người khiến hắn móc tận tim gan để yêu thương, trân trọng. Là người mà hắn xem là cả sinh mệnh. Vậy mà nàng lại...
Tại sao?!
Tại sao vậy?!
Tại sao lại đối xử với ta như vậy?!
Khuất Tử Dạ ánh mắt tràn ngập thống khổ nhìn dung nhan thân thuộc đối diện, rõ ràng vẫn là nàng, là người yêu hắn nhất trên thế gian này, thời khắc này lại có thể nhẫn tâm...
Một kiếm xuyên tim!
Đau...
Thật sự rất đau...
Diệp Y Ninh rất giỏi nhìn thấu tâm tư người khác, nàng thấy trong mắt hắn tràn đầy bi thương cùng tuyệt vọng, yêu hận giày vò đan xen lẫn nhau trông thật thảm hại. Nàng biết hắn thống hận, đôi môi mấp máy tràn đầy máu tươi, ánh mắt không thể nào tin được nhìn về phía nàng, muốn hỏi nàng tại sao lừa hắn.
Môi nàng nhếch cao tràn đầy ý cười, giọng điệu giễu cợt lanh lảnh vang lên: "Đừng nhìn ta bằng ánh mắt căm phẫn đó! Từ lúc bắt đầu, ngươi cũng chỉ là một con cờ không hơn không kém, nếu đã không thể lợi dụng được nữa vậy chỉ còn cách diệt trừ, tránh để lại hậu hoạn sau này."
"Khuất Tử Dạ, ngươi cũng đừng trách ta gạt ngươi, nếu có trách, hãy trách bản thân ngươi quá ngu xuẩn, bị ta đùa giỡn trong lòng bàn tay lâu như vậy mà vẫn một lòng một dạ yêu thương ta. Nhưng cũng thật đáng tiếc, nếu không phải ngươi biết quá nhiều chuyện lại muốn cản trở kế hoạch của bọn ta, ta thật sự không nỡ ra tay với nhân tình tốt như ngươi, vẫn muốn giữ ngươi ở lại bên cạnh ngày đêm che chở cho ta. Chỉ là chúng ta không chung đường..."
"Khuất Tử Dạ! Vĩnh biệt!"
Bàn tay trái của nàng đẩy mạnh lên ngực hắn, khiến hắn vô lực ngã về phía sau, lưỡi kiếm bén nhọn từ từ lướt ra khỏi trái tim của hắn.
Rỉ máu...
Thời gian dường như chậm lại, đôi đồng tử từ sớm đã bị nước mắt làm cho mù mờ lướt qua những gương mặt đang hiện diện tại đại điện Thanh Vân. Những kẻ ma quỷ sống dưới bộ mặt con người, một đám ngụy quân tử, súc sinh không bằng!
Trên mặt họ, tất cả đều đang tràn ngập ý cười, nhìn hắn đầy khinh bỉ.
Hắn sẽ nhớ rõ từng khuôn mặt nơi này...
Không biết qua bao lâu, lưng hắn đập vào nền gạch lạnh cóng, toàn thân đau nhói. Hắn ngã ngửa giữa đại điện rộng lớn, những người được xem là bạch đạo đang vây kín nơi này không một ai xót thương cho hắn, bọn họ chỉ đang mỉa mai nhau nói hắn thật ngu xuẩn.
Trái tim bị xâu xé vỡ vụn, máu tươi thấm đẫm lục y ngạo mạn, trên mặt cũng be bét vết máu, trông hắn xấu xí chật vật vô cùng.
Hắn nằm yên không thể cử động, quang cảnh càng lúc càng tối sầm, hơi thở thoi thóp vô lực, hắn chợt cảm thấy...
Như vậy cũng tốt...
Trái tim hắn từ lâu đã không còn là sở hữu của chính mình, hắn sớm đã trao nó cho nữ nhân mà mình yêu thương nhất. Vậy thì hãy để nàng phá hủy nó, để nàng bóp nát đi nó, nơi chỉ có thể chứa nổi hình bóng của nàng...
Diệp Y Ninh!
Chính nàng đã hủy hoại, giết chết trái tim vì nàng mà đập!!
Nếu từ đầu tất cả chỉ là giả dối, vậy từ nay về sau...
Khuất Tử Dạ và nàng không còn liên hệ gì nhau, nếu có cũng chỉ còn lại thống khổ và thù hận!
Cái gì mà bạch đạo trừ gian diệt tà, vì dân hành hiệp trượng nghĩa?!
Không phải đều là trò đùa mà bạch đạo các người tạo ra sao?! Một đám ngụy quân tử, ta sẽ ghi nhớ mối hận này!!
Nếu để ta có cơ hội làm lại từ đầu, ta chính là cái gì mà Thiên Sinh Chí Kiệt cũng không muốn làm, một tay ta sẽ hủy diệt cả tu chân giới, để bạch đạo uy vũ của các ngươi bị dẫm đạp dưới chân ta!!
Ta có chết cũng sẽ trở thành oán linh, cho dù suốt đời suốt kiếp không thể vào vòng luân hồi, linh hồn bị xé vụn thành trăm ngàn mảnh cũng sẽ trở về tìm từng người các ngươi tính sổ!!!
Ha ha ha!!
Thiên Sinh Chí Kiệt!!!
Trò đùa thiên hạ!!!!
Ha ha ha ha!!!!!
Trong vô số tiếng cười giễu cợt, hắn nằm trong vũng máu của chính mình, ý thức dần trở nên mơ hồ, ánh mắt cũng không thể chống đỡ được nữa mà khép lại...
Năm hắn hai mươi lăm tuổi, chết trong tay nữ nhân mà mình yêu thương nhất.
Một kiếm xuyên tim!
Cuộc đời của Khuất Tử Dạ đáng ra phải rất vẻ vang, lẫm liệt oai phong đến cuối đời.
Hắn từng nghĩ sau khi hắn chết, nhất định sẽ được người của tu chân giới luyến tiếc bi thương, mộ phần sẽ được ưu ái khắc thêm bốn chữ "Thiên Sinh Chí Kiệt".
Đáng tiếc sau khi hắn vừa chết, Ngũ đại môn phái lập tức chiếu cáo thiên hạ, phơi bày một sự thật động trời khắp tu chân giới.
Cả người già đến trẻ nhỏ đều biết Khuất công tử của Khuất Liệt Gia Trang nổi tiếng một thời Khuất Tử Dạ là ngụy quân tử, âm thầm tu luyện ma công, hãm hại người trong bạch đạo.
Thiên Sinh Chí Kiệt liền trở thành cái tên bị chán ghét nhất tu chân giới, người đời mỉa mai khinh bỉ!
Hắn chết cũng không có được một mộ phần tử tế, thân xác bị ném vào thung lũng vô gian.
Tan thành tro bụi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...