Vương Tĩnh Kỳ đưa điện thoại đến trước mặt, nghe thấy âm thanh tút tút bên trong, cô hung hăng quang di động xuống, biểu đạt sự phẫn nộ trong lòng.
Sau khi biểu đạt sự phẫn nộ qua chiếc điện thoại di động, cô bất đắc dĩ lại phải gọi điện lại.
Người đàn ông này uống quá nhiều rượu, cô lại không uống rượu, đã trễ như này, ép buộc quay về làm gì.
Nhưng kết quả cô nhận được là giọng nữ máy móc truyền từ điện thoại ra “Sory……….”
Vương Tĩnh Kỳ nghiến răng nghiến lợi tắt di động, sau đó hung hăng ném hai lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mềm lòng, lặng lẽ đứng dậy sờ soạn mặc quần áo.
“Làm sao vậy, muốn đi toilet à.” Từ Mộc Nghiên mơ màng hỏi, còn muốn tung chăn ra đi cùng cô.
Cô và Vương Tĩnh Kỳ ngủ giường đối diện, Vương Tĩnh Kỳ mặc quần áo phát ra tiếng sột soạt đánh thức cô. Cô nghĩ Tĩnh Kỳ muốn đi toilet, cho nên tính đứng lên đi cùng cô ấy.
Phòng ngủ trong trường học có điểm không tốt, chính là trong phòng không có phòng vệ sinh riêng, mỗi một tầng sẽ có một nhà vệ sinh công cộng, giống như ban đêm các cô muốn đi toilet, thì một mình sẽ không dám đi, bình thường đều rủ nhau đi hai người.
Vương Tĩnh Kỳ nhanh chóng chạy đến đè cô ấy lại, nhỏ giọng nói bên tai cô ấy: “Mình không phải muốn đi toilet, là có chuyện, hiện tại muốn ra ngoài một chút, sáng ngày mai cậu nói với mấy người Hi Văn một tiếng nha.”
Từ Mộc Nghiên bị doạ làm thanh tỉnh lại, giọng nói có chút cao hỏi: “Làm sao vậy, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không?”
“Xuỵt, không phải, là, là Chu Cẩn Du tìm mình có chút việc, lát nữa anh ấy sẽ tới đón mình.” Vương Tĩnh Kỳ nói xong thì trên mặt đã phiếm hồng, trong phòng có chút ánh trăng chiếu vào, Mộc Nghiên cũng không nhìn rõ.
Cô sợ Mộc Nghiên hỏi vấn đề gì, nên sau khi dặn dò xong, liền nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Từ Mộc Nghiên lặng đi trong chốc lát, chợt nghe thấy một tiếng răng rắc âm thanh của khoá cửa.
Lúc Vương Tĩnh Kỳ đẩy cửa lớn phòng ngủ ra, trong lòng âm thầm may mắn. Ít nhiều gì thì phòng ngủ giáo viên trường Nhất Trung và phòng ngủ học sinh là tách biệt, buổi tối nơi này của giáo viên chỉ cần đóng cửa lớn là được rồi, không có người trông cửa. Nếu phòng ngủ của học sinh như vậy, buổi tối muốn đi ra ngoài còn phải làm kinh động đến giáo viên trông phòng ngủ. Thì mặt mũi kia của cô chỉ có thể quăng đi thôi.
Một trận gió lạnh thổi qua, Vương Tĩnh Kỳ sợ run cả người, không chỉ có rụt cổ vào, mà cô còn nắm chặt áo lông trên người, vòng khăn quàng cổ lên cổ, đội gió lạnh đi về phía cửa nam của Nhất Trung.
Không đến năm phút, cô đã đội gió lạnh đi tới cửa nam, đứng ở ven đường nhìn phải trái xung quanh.
Đã hơn mười một giờ đêm. Trên đường cái đã sớm không có bóng người, chỉ có đèn ven đường đứng vững vàng, nghiêm chỉnh chiếu sáng đường phố.
Vương Tĩnh Kỳ đứng tại chỗ chưa đến mấy phút, đã cảm thấy trên người như muốn đóng băng, tuy chân có mặc quần da lông, nhưng cũng không chịu nổi gió đêm Đông Bắc rét lạnh xâm nhập.
Cô lạnh cóng đưa hai tay đặt ở bên miệng hà hơi, hai chân chạm vào lẫn nhau chỉ mong nhận được một chút ấm áp.
Cô nhìn đồng hồ, đã qua hai mươi phút, nhưng trên đường cũng không có một chiếc xe hơi nào chạy qua, cô nhìn con đường cái bị tuyết đè sáng long lanh. Nhớ tới tên hỗn đản nào đó tối nay uống rượu, mặt đường trơn như vậy, sau khi anh uống rượu còn lái xe như vậy có xảy ra vấn đề gì không? Trong lòng Vương Tĩnh Kỳ lo lắng.
Lại đợi thêm hai phút nữa. Cô không nhịn được lấy điện thoại trong túi ra, bắt đầu gọi điện thoại cho Chu Cẩn Du, cô vẫn chỉ nghe được âm thanh tút tút.
Trong lòng Vương Tĩnh Kỳ đem Chu Cẩn Du mắng từ đầu tới chân, thật đúng là óc heo, trễ như vậy còn đi, sẽ không đem di động lên xe chứ.
Cô cầm điện thoại di động trong tay, cách một phút gọi một lần.
Phía sau cô cách đó không xa có hai người đi tới, Vương Tĩnh Kỳ không để ý, lại cầm lấy di động cố gắng gọi lại một lần nữa. Cô vừa nghe điện thoại, vừa xoay người. Nhìn thấy hai người đàn ông đi đến, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Hai người đàn ông kia sao lại hướng về phía mình đi tới đây.
Vương Tĩnh Kỳ còn chưa có nghĩ đến chính mình lúc này phải làm sao. Hai người đàn ông kia đã chạy tới trước mặt cô.
Một người đàn ông hơi cao vươn một tay ra đoạt lấy điện thoại trong tay Vương Tĩnh Kỳ, tay kia thì ấn đầu cô xuống, làm cô ngã trên mặt đất.
Người đàn ông bên cạnh thấp hơn một chút ngồi xổm xuống cạnh Vương Tĩnh Kỳ đoạt lấy túi của cô, sau đó hai người đàn ông bỏ chạy.
Cả quá trình cướp bóc này phát sinh trong nháy mắt. Vương Tĩnh Kỳ chỉ kịp hô to “A………” một tiếng, đã không nhìn thấy bóng người.
Chính cô ngây ngốc ngồi trên mặt đất, trong lòng còn đang suy nghĩ, chính mình lúc này nên có phản ứng gì nha? Có phải nên kêu “Ăn cướp” hay không, nhưng nhìn trên đường trừ mình ra thì một bóng người cũng không có, cô kêu cho ai nghe đây.
Có phải hay không cô nên khóc một chút, nhưng cô chuẩn bị một phen, cũng không tìm được cảm giác muốn khóc.
Cảm giác lạnh lẽo từ trên mặt đất kéo tới, lúc này cô mới kịp phản ứng, cô đang còn ngây ngốc ngồi ở ngã tư đường lạnh lẽo. Cô nhanh chóng chống tay xuống mặt đất đứng lên.
“Hừ…….”
Lúc đụng tới tay, cô cảm giác được trên tay mình truyền đến đau đớn.
Sau khi đứng lên, cô lật tay trái của mình lại, nhìn nhìn, bên cạnh tay cô da bị sước một tầng, bên trong còn kèm theo đá nhỏ và vết máu, chính giữa vết thương tràn ra máu tươi.
Đây nhất định là bị người ta ẩn ngã không cẩn thận làm mình bị thương mà.
Nhìn máu càng ngày càng nhiều, nếu cứ tiếp tục chảy như thế này, phỏng chừng máu có thể thành giọt chảy xuống, nhưng cô nhìn xung quanh, túi mình bị cướp, bên người cái gì cũng không có. Cô lại nhìn đống tuyết dưới cây đại thụ, đều đã chất đống mấy ngày, vì khói bụi ô tô làm ô nhiễm, nên trên mặt có một tầng bụi, cô cũng không dám lấy tuyết bẩn như vậy trà vào miệng vết thương trên da.
Vương Tĩnh Kỳ bắt đầu nổi giận, cô dùng chân đá đá đống tuyết, muốn nhìn tuyết bên trong một chút có thể dùng được hay không. Cũng không biết là giày bẩn, mà tuyết bên trong vốn cũng không sạch sẽ, đèn đường chiếu xuống, cô nhìn thấy máu đều bẩn bẩn.
Lúc Chu Cẩn Du lái xe tới, liền nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ một mình dưới đèn đường, đã tới đá lui xung quanh thân cây kia.
Anh dừng xe lại ven đường, nhìn cô gái vẫn đang ngây ngốc đứng bất động ở đó, mở cửa sổ ghế lại phụ xuống, ở trong xe gọi: “Làm sao vậy? Đừng đùa nữa, nhanh lên xe đi.”
Lúc bình thường mình đón cô gái này, cô còn chạy nhanh hơn thỏ, chỉ sợ người ta nhìn thấy, hôm nay thế nào lại không sốt ruột. Chu Cẩn Du nhìn thấy xung quanh vắng vẻ, lúc này mới ý thức được thời gian hiện tại đã quá khuya.
Lúc xe Chu Cẩn Du từ đằng xa đến Vương Tĩnh Kỳ đã nhìn thấy, đến lúc xe dừng, nhìn qua cửa sổ ghế lái phụ thấy Chu Cẩn Du, vốn trong lòng Vương Tĩnh Kỳ đang không biết làm sao bây giờ đột nhiên thấy uỷ khuất, thực uỷ khuất thật sự uỷ khuất.
Cô đứng ở ven đường. Nhìn Chu Cẩn Du, hai hàng lệ liền chảy xuống.
Chu Cẩn Du thấy Vương Tĩnh Kỳ vẫn không động, đang nhìn đột nhiên thấy nước mắt cô chảy xuống. Anh hoảng sợ, vội vàng tháo dây an toàn xuống xe. Trong lòng còn nghĩ, xem ra chính mình buổi tối ép cô đã thật sự chọc giận cô rồi.
Anh bước nhanh đến trước mặt Vương Tĩnh Kỳ, “Làm sao vậy, giận à, bảo bối ngoan, không tức giận, trời bên ngoài rất lạnh, chúng ra về nhà trước. Về nhà rồi chúng ta nói chuyện.” Anh nói xong thì duổi tay kéo Vương Tĩnh Kỳ.
“A…….Đau………..” Vương Tĩnh Kỳ bị đau một trận liền gạt tay của anh qua, sau đó cầm tay của mình bắt đầu thổi thổi, nước mắt lại không cần tiền cũng rơi xuống.
“Làm sao, sao lại đau?” Chu Cẩn Du cảm thấy tay mình có chút dính, chìa tay ra thấy trong tay có máu đỏ, trong lòng giật mình, “Tay em bị thương, mau, đưa anh xem nào.”
Chu Cẩn Du nhanh chóng bắt lấy tay của Vương Tĩnh Kỳ đang giơ lên thổi, đưa đến trước mặt mình. Nhờ đèn đường, cẩn thân xem xét.
Đã thấy bên cạnh bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô, có một mảng nhỏ màu hồng lẫn đen. Anh đau lòng đến mày đều nhíu lại, ngẩng đầu nhìn cô, vừa vặn thấy trên áo lông của cô bị bẩn, “Làm sao lại khổ vậy, em lớn như vậy rồi, đi đường còn không cẩn thận.”
Chu Cẩn Du nghĩ cô gái này đi không cẩn thận nên bị ngã sấp xuống đường.
Anh lôi cánh tay nhỏ bé của cô, nhìn miệng vết thương đầy đất, thầm oán nói: “Em đi như thế nào mà lại không mang gang tay? Đây là giáo huấn biết không, về sau ra cửa phải mang theo não nha. Sẽ không bị ngã, còn phải mang theo gang tay nữa. Còn mang theo cả khăn tay hoặc băng keo cá nhân nữa, chính là nếu có bị ngã cũng có thể tự mình xử lý một chút. Em xem em còn có bộ dáng của cô gái nữa sao. Ngu dốt đều ngu dốt đến chết rồi.”
Trong lòng Chu Cẩn Du thương tiếc, nhưng ngoài miệng lại không buông tha, dùng lời nói để xoi mói oán trách cái cô.
“Hu hu……..” Rốt cuộc Vương Tĩnh Kỳ cũng không nhịn được, đứng ở đó gào khóc.
“Ôi, cái này là làm sao, làm sao vậy, không phải nói em có mấy câu thôi sao, nếu em không thích thì anh không nói nữa, em khóc cái gì, còn khóc lớn tiếng như vậy, không sợ bị người khác nhìn thấy à.” Chu Cẩn Du bị cô khóc lớn làm hoảng sợ, theo bản năng nhìn phải nhìn trái, phát hiện xung quanh không có người, anh lại nghiêng đầu nhìn buồng bảo vệ cửa nam trường Nhất Trung, anh sợ tiếng khóc sẽ gọi bảo vệ tới.
Anh nhìn bộ dáng cô gái trong lòng khóc không ngừng, anh nhanh chóng ôm cả người cô nhét vào ghế lái phụ.
Lấy hiểu biết của anh về cô gái này, thì hiện tại đầu óc cô có chút không tỉnh tảo, không nghĩ tới chuyện sẽ bị người khác nhìn đến, nếu anh không có biện pháp ngăn cản, đến khi cô thanh tỉnh, thì lại chính là chuyện của anh.
Vả lại thời tiết bên ngoài rất lạnh, vừa mới sờ tay và mặt cô đã thấy lạnh lẽo, xem ra cô đã ở bên ngoài chờ đến nửa ngày, vẫn là nên đem người trước mặt vào trong xe cho ấm áp hơn.
Chờ sau khi Chu Cẩn Du cũng ngồi vào trong xe, thấy Vương Tĩnh Kỳ còn không có ý ngừng khóc, anh cũng không vội về nhà, kéo tay cô qua, nhìn một chút, sau đó cầm khăn giấy trong xe nhẹ nhàng xao xao chỗ bị thương của cô.
“Hừ……Ợ……….Đau……” Vương Tĩnh Kỳ khóc đến mức nấc cụt rồi.
Cô cũng không biết làm sao lại vậy, lúc vừa mới bị cướp, cảm giác trong lòng cô đều cái gì cũng không có, còn có thể nghĩ phản ứng của chính mình nên là gì, nghĩ muốn khóc để biểu đạt một chút kích động sợ hãi trong lòng của mình mà không khóc được. Nhưng không biết sao lại thế này, một khắc nhìn thấy Chu Cẩn Du kia, uỷ khuất trong lòng cô lại bốc lên, nghe thấy anh không quan tâm chính mình, cuối cùng còn oán trách mình, nước mắt cô chảy xuống không dừng được, nghĩ muốn khóc một hồi để phát tiết sợ hãi trong lòng, đương nhiên là cô thuận theo tâm tình của mình mà khóc lớn lên.
Khóc lóc vài phút hai tai cô nghe có chút không rõ, đầu óc cũng hơi choáng váng, có thể do thiếu dưỡng khí, lúc này cô bắt đầu nấc cụt không dừng lại được.
“Thế này không được, vẫn nên đi bệnh viện khử trùng một chút đi.” Chu Cẩn Du nhìn nhìn vết thương, mặc dù dùng khăn giấy lau miệng vết thương nhưng vẫn cò đen xì.
“Chu Cẩn Du ợ, anh không phải là đàn ông, em bị người ta cướp, anh không an ủi em, còn mắng em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...