Lê Dương Chính hôn mê suốt một ngày, đến tận tối hôm sau mới tỉnh dậy, vừa mở mắt hắn đã lao ra khỏi phòng, thằng Quy thấy vậy vội chạy tới đỡ lấy hắn.
“Cậu ba ơi cậu đừng kích động, cậu dầm mưa nên bị sốt rồi, đừng ra gió mà.”
Hiện giờ sắc mặt của Lê Dương Chính cực kỳ tệ, mặt mày trắng bệch không có sức sống, hắn hất tay thằng Quy ra, hỏi: “Thống về chưa? Vợ ta về chưa?”
Thằng Quy ấp a ấp úng không dám nhìn thẳng mặt Lê Dương Chính, không cần nói hắn cũng đoán ra kết quả, vì thế không thèm để ý đến gã nữa mà xông thẳng ra ngoài, hắn muốn đến phủ thừa tướng đòi người.
“Cậu ba, cậu không được đi, ông lớn đã dặn… dặn thời gian này không cho cậu bước ra khỏi phủ.”
Lê Dương Chính nhếch môi cười nhạo: “Muốn giam lỏng ta nữa à? Ha ha… có giỏi thì kêu họ chặt đứt chân của ta đi… không, là giết chết ta, chỉ cần còn một hơi thở, ta vẫn sẽ đi tìm vợ của ta cho bằng được.”
Nói xong Lê Dương Chính đẩy thằng Quy ra rồi lảo đảo bước tới cửa viện, tuy nhiên lại bị cả đám người xuất hiện chặn lại.
“Con định đi đâu? Sao con chưa chịu từ bỏ hạng phản phúc đó vậy hả?” Lý thị đứng trước mặt Lê Dương Chính tức giận quát.
“Ha ha… phản phúc? Mẹ làm mất vợ của con rồi còn vu cho em ấy tội phản phúc sao?” Lê Dương Chính cười như biểu cảm lại lộ ra sự đau khổ.
Hắn nhìn Lý thị, đây là mẹ của hắn ở kiếp này, một người mẹ yêu thương hắn đến mức cực đoan, nếu đánh đổi người mà hắn quý trọng như sinh mệnh để đổi lấy tình yêu thương này hắn thà không có còn hơn.
Mà Lý thị thấy Lê Dương Chính thừa sống thiếu chết như vậy càng thêm tức giận.
“Ai là vợ con? Nó chỉ là một nam sủng, đến cả làm lễ bái lạy cha mẹ cũng không có thì vợ gì ở đây? Lúc trước con đã bảo đảm với mẹ ra sao? Con nói con không hề thích nó, việc để nó ở bên cạnh chỉ vì che mắt thánh thượng và người ngoài mà thôi, vậy bây giờ con đang làm gì vậy hả? Có phải lúc đó con đã ủ mưu rước nó vào nhà rồi không?”
Nghe từng lời chất vấn của Lý thị, Lê Dương Chính không hề tỏ ra chột dạ, hắn thản nhiên nhìn chằm chằm vào bà và nói: “Đúng vậy, con đã nói dối đấy, con không chỉ muốn em ấy làm nam sủng hay phu thị và còn muốn cưới em ấy làm vợ, là vợ đó mẹ biết không? Sẽ không có bất cứ ai thay thế được em ấy đâu mẹ à.”
Nói xong Lê Dương Chính nghiêng người qua muốn rời đi nhưng bị đám người hầu theo sau Lý thị cản lại, bà tức đến mức thở không được phải ôm lấy ngực mình, run rẩy chỉ tay vào hắn, nghiến răng nói:
“Sao con dám qua mặt mẹ như thế hả? Chẳng lẽ con muốn tuyệt tự tuyệt tôn sao?”
Lúc này thái sư và Lê Dương Hoàng cũng chạy tới, thấy tình hình giữa hai mẹ con đang căng thẳng, chưa kịp khuyên ngăn đã nghe Lê Dương Chính nói: “Đó là chuyện của con, cho dù con không có người nối dõi thì nhà họ Lê cũng đâu tuyệt hậu.”1
“Chính, sao em lại nói chuyện với mẹ như vậy?” Lê Dương Hoàng vội lên tiếng, sau đó ra lệnh cho đám người hầu lui ra hết chỉ để thằng Quy ở lại.
Nước Đại Lịch lấy chữ hiếu làm đầu, nếu những lời đại nghịch bất đạo của Lê Dương Chính bị truyền ra ngoài, chẳng những danh tiếng của hắn bị ảnh hưởng mà con đường làm quan cũng coi như tiêu tùng luôn.
Thái sư nghiêm mặt nói với con trai út: “Dù có chuyện gì cũng không được hỗn hào với mẹ con như vậy, bị đồn ra ngoài thì biết làm sao?”
“Ha ha ha… nực cười thật, chính mẹ kéo em Thống ra ngoài hòng nhét người lên giường của con, đến cuối cùng hại em ấy gặp nguy hiểm không rõ tung tích thì con nên nói thế nào với bà ấy đây cha?”
Thái sư và Lê Dương Hoàng nghe vậy nhìn sang Lý thị, họ chỉ biết hắn nổi điên muốn đến phủ thừa tướng gây sự chứ chưa rõ thực hư mọi chuyện thế nào.
“Hừ, nó có thể đi đâu? Đương nhiên là bỏ theo gã đàn ông khác rồi, con làm mẹ thất vọng quá đó Chính, sao con có thể vì một thằng lăng loàn trắc nết đó mà bất hiếu với mẹ hả?” Lý thị tự cho là đúng trách ngược lại con trai.
“Ha ha ha, bất hiếu… lúc trước “Lê Dương Chính” ngỗ nghịch ngang bướng không coi ai ra gì thì mẹ chịu đựng nuông chiều hắn, đến lượt con luôn kính trọng mẹ thì lại bị coi là bất hiếu, nếu con trở nên tốt hơn lại bị thứ gọi là luân thường đạo lý trói buộc, con thà không cần…”
Phụt!
Lê Dương Chính đột nhiên ôm lấy ngực mình rồi nôn ra một ngụm máu sau đó ngã khuỵu xuống đất bất tỉnh nhân sự.
“Chính à, Chính, con không sao chứ?”
Lý thị sợ hãi vội ôm lấy hắn, Lê Dương Hoàng và thằng Quy hợp sức đưa hắn vào phòng rồi chạy đi mời lang y tới, sau một hồi bắt mạch, lang y phán hắn bị lửa giận dồn nén đến cực độ mà hao tổn nguyên khí, ông ấy viết cho thái sư một đơn thuốc rồi rời đi.
Tiễn lang y đi rồi, thái sư đau lòng nhìn con trai út hôn mê trên giường rồi quay sang hỏi Lý thị: “Rốt cuộc chuyện là thế nào? Mình mau nói rõ ràng cho tôi nghe!”
Lý thị ngồi khóc rấm rứt ở bên cạnh, nghe thái sư hỏi bèn nói: “Thằng Thống cả gan ôm ấp tên đàn ông khác ở nơi thanh thiên bạch nhật, bây giờ nó mất tích, không phải trốn theo tình nhân thì là gì?”
Thái sư nghiêm mặt hỏi tiếp: “Mình có chính mắt nhìn thấy nó ôm ấp người khác không?”
“Chính mắt vợ thằng hai thấy, chẳng lẽ nó nói dối?”
Lê Dương Hoàng vừa nghe nhắc đến vợ mình bèn tức giận xông ra ngoài, không bao lâu hắn ta kéo Ngô thị tới, quát: “Ngươi ra đây nói rõ chuyện hôm qua, nên nhớ nếu điều tra ra được ngươi nói dối, ta sẽ bỏ ngươi ngay đấy!”
Nghe chồng uy hiếp, lúc này Ngô thị mới biết sợ, nàng ta nhìn về phía Lý thị cầu cứu nhưng bà căn bản không để ý tới nàng ta.
Hết cách, nàng ta chỉ có thể lấy hết can đảm nói: “Chính… chính mắt em đã thấy mà, gã đàn ông kia ăn mặc còn vô cùng sang trọng, vừa nhìn đã biết thân phận không tầm thường, biết đâu thằng Thống thay lòng đổi dạ muốn tìm chỗ giàu sang nương tựa thì sao?”
“Không… không phải đâu thưa mợ…” Thằng Quy bỗng lên tiếng.
Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt như dao của Lý thị và Ngô thị, gã lại vội vàng cúi đầu.
Thái sư trừng mắt nhìn họ, họ lập tức nhìn sang nói khác, ông nói: “Mày cứ nói, không được giấu.”1
Lúc này thằng Quy mới dám mở miệng: “Hôm qua con theo cậu ba đi tìm cậu Thống thì thấy miếng ngọc cậu ba tặng cậu ấy nằm dưới đất, xung quanh còn có vết máu, dự là… dự là cậu ấy gặp chuyện không may rồi.”
Lý thị nghe vậy vội giãy nảy chối: “Làm sao tôi biết chuyện đó, nó không ngoan ngoãn chờ ở chỗ đậu xe ngựa lại đến rừng trúc làm gì?”
“Mình bớt nói đi.” Thái sư quát.
Ông thầm nghĩ việc này phải liên quan đến phủ thừa tướng thì con trai mới điên cuồng vác đao tới tìm người như thế, may mà ông cử người đuổi theo kịp, nếu để Trương Bằng bắt được nhược điểm thì ngay cả phủ thái sư cũng chịu tội chung.
“Khụ khụ…”
Lúc này Lê Dương Chính nằm trên giường bỗng ho khan vài tiếng, mọi người vội vàng chạy tới xem hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào Ngô thị, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm, hỏi: “Chị diễn tả lại vẻ ngoài của tên đàn ông đó cho tôi nghe.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...