Lê Dương Chính đoán có lẽ Dương Tài Khang cay cú mình chỉ xếp hạng hai trong kỳ thi Hương nên bày kế hại hắn, văn nhân đua nhau sĩ diện, ngoài mặt là chính nhân quân tử nhưng sau lưng lại dùng kế hèn hãm hại hắn như thế, hắn không trả đũa thì thật quá thiệt thòi cho bản thân rồi.
Thời gian đã điểm, nha dịch bắt đầu gọi tên từng thư sinh bước vào vị trí trí thi.
“Phương Nhạc!” Nha dịch hô to.
“Có!”
Một tên vừa béo vừa lùn bước ra, Lê Dương Chính nhìn gã ta thì phát hiện là kẻ đã cướp phần bánh hắn đã cho một thư sinh, thật không ngờ loại người này lại thi đỗ, tên thư sinh kia không thấy ở đây chắc là thi rớt rồi, quả nhiên ông trời vẫn để lọt lưới vài kẻ sâu mọt.
Phương Duy mang theo thân phận chứng từ của Phương Nhạc bước vào bên trong trường thi, đến khi ngồi chễm chệ trên chõng rồi gã ta mới nhẹ nhàng thở ra, trên môi nở một nụ cười đắc ý.
Nhìn xem, rốt cuộc gã vẫn là kẻ ngồi ở đây tham gia thi Hội, cho dù lần này thi trượt thì cũng được ban chức làm quan, hừ, thế mới đúng, ai đời lại cho cái tên ngu si nghèo mạt rệp kia đậu ông cử mà gã lại rớt luôn cả bảng phụ chứ?
Anh họ à, anh cứ vui vẻ tận hưởng kiếp sống trong nhà chứa đi, còn tài sản cho cha mẹ anh để lại và chuyện làm quan phụ mẫu thì cứ để ta lo, ha ha…
Tại một địa phương giáp đường biên giới phía bắc.
Bên trong một căn chòi rách nát, Phương Nhạc trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm lên đỉnh chòi, hạ bộ đau nhói nhắc nhở hắn đã trải qua những chuyện khủng khiếp như thế nào.
Hắn ta bị kẻ gian chuốc mê dược rồi bán cho tú bà, sau đó lại bị mấy chục gã đàn ông thay nhau làm nhục đánh đập bất kể ngày đêm, hắn ta không biết mình đã gây nên tội gì mà phải chịu đựng nỗi đau này, hiện tại trong lòng hắn ta chỉ muốn chết quách đi cho xong.
“Nó sao rồi, sao cứ trợn mắt thế kia?” Giọng của một người đàn ông vang lên.
“Bẩm chưởng quản, chắc nó bị chơi nhiều quá nên mất hồn mất vía ấy mà, chưa chết được đâu.”
Người đàn ông kia bước đến bên cạnh Phương Nhạc, nhìn hắn ta từ trên xuống, im lặng một lúc rồi nói: “Muốn chết lắm sao? Đáng tiếc ngươi vẫn chưa chết được đâu, ta biết ngươi vừa đỗ ông cử tiền đồ vô lượng, nhưng xui thay ngươi đầu thai nhầm chỗ rồi, có biết người bán ngươi vào đây là ai không? Chính là chú thím và em họ thân yêu của ngươi đấy.”
Phương Nhạc lập tức quay phắt đầu qua nhìn người đàn ông, môi mấp máy phát ra mấy tiếng ú ớ không rõ nghĩa.
Người đàn ông mỉm cười vuốt ve khuôn mặt nam tính của hắn ta, nói tiếp: “Hiện tại đang là thời điểm thi Hội, em họ của ngươi đã dùng thân phận của ngươi bước vào trường thi, thế là tiền đồ của ngươi toàn bộ đều thuộc về nó rồi.”
Cơ thể của Phương Nhạc bắt đầu co giật, cơn phẫn nộ ập tới bất ngờ khiến hai mắt của hắn ta đỏ ngầu, tơ máu hiện lên chằng chịt, bởi vì bị tra tấn quá dã man cho nên hắn ta không thể cử động được tứ chi, chỉ có thể bất lực đấm mạnh vào giường.
Từ nhỏ hắn ta đã mồ côi cha lẫn mẹ được chú thím nuôi lớn, hắn ta coi hai người như cha mẹ ruột, coi em họ như em trai mà che chở, cho dù thường xuyên đánh chửi bị bắt làm việc nặng nhọc hắn ta cũng không có nửa lời oán trách.
Lần đó sau khi hay tin em họ trượt kỳ thi Hương, vốn hắn ta cũng định sẽ nhường lại suất thi Hội cho nó, nhưng thật không ngờ người mà hắn ta coi như máu mủ ruột thịt lại đối xử độc ác với hắn ta như thế.
Thử hỏi sao hắn ta có thể không hận?
“Phải rồi, ngươi phải hận, chỉ có hận thù mới có thể khiến ngươi sống sót.” Người đàn ông tiếp tục mê hoặc Phương Nhạc.
“Trả… thù…”
“Ta… phải… trả… thù…”
Phụt!
Phương Nhạc nôn ra một ngụm máu, lồng ngực đau nhói dữ dỗi nhưng không sao sánh bằng nỗi đau khi niềm tin của hắn ta đã bị chính người thân của mình đập nát.
“Ta… muốn… gặp… cậu… Chính… ta… muốn… báo… thù…” Phương Nhạc khó nhọc phun ra từng chữ một.
Quý nhân mà Phương Nhạc biết chỉ có Lê Dương Chính, hắn ta biết hắn là người tốt, chắc chắn sẽ cứu hắn ta, chỉ cần thoát ra khỏi nơi này, hắn ta nhất định sẽ khiến cả nhà chú thím trả giá.
Người đàn ông nghe hai chữ “cậu Chính” sắc mặt bỗng thay đổi.
“Cậu Chính là ai?”
“Phủ… thái… sư… cậu… Chính…”
Phương Nhạc thều thào lặp lại, nhưng vì cơ thể đã đến cực hạn cho nên vừa nói xong hắn ta cũng lịm đi.
Người đàn ông đứng phắt dậy, biểu cảm trở nên nghiêm túc, gã ta nhìn chằm chằm Phương Nhạc đã bất tỉnh nhân sự.
Mãi đến một lúc sau mới ra lệnh cho thuộc hạ bên cạnh: “Điều trị cho hắn, chưa có lệnh của ta không ai được phép chạm vào hắn.”
Nói xong người đàn ông rời đi, gã ta đến một nơi hoang vắng, nhét một mảnh giấy vào chân con bồ câu rồi thả nó bay đi, sau đó quay trở lại căn chòi vừa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...