Đại Tự Viện.
Dạo gần đây văn sĩ Càn vô cùng vui mừng đắc ý, ngay cả lúc đi đường cũng nhẹ nhàng bay bay, trên mặt luôn treo nụ cười tươi rói, vừa nhìn đã biết đang gặp thời may toàn thân đều phát ra khí thế của kẻ chiến thắng.
Từ sau khi dạy ra được một ông Cử đậu giải nguyên, cửa nhà của văn sĩ Càn suýt bị các nhà quyền quý đạp sập, tất cả họ đều muốn cho con em theo ông học chữ để sau này đổ đạc công danh, không cầu đậu cao như Lê Dương Chính, nhưng ít nhất cũng thi một lần đã đỗ cử nhân, như thế đã đủ để khiến cả dòng họ nở mày nở mặt rồi.
Nếu là trước kia, có lẽ ai tới văn sĩ Càn cũng sẽ nhận, bởi vì ông không thường đi tụ họp giao lưu với đám văn nhân cho nên danh tiếng không cao, rất ít nhà gửi con theo ông học chữ, nhưng bây giờ đã khác, ông dạy ra được một giải nguyên, số lượng học sinh muốn ông dạy đã không đếm xuể, vì thế tiêu chuẩn nhận đầu vào cũng phải nâng cao.
Tóm lại nói không ngoa khi văn sĩ Càn đã trở thành thầy giáo dạy vỡ lòng nổi danh nhất kinh thành được vô số người ngưỡng mộ, còn những kẻ ban đầu chế giễu ông chỉ nhận loại học trò dốt nát như Lê Dương Chính thì đều hối hận đến mức xé nát khăn tay.
“Hừ, đúng là chó táp phải ruồi, với thực học của lão Càn chưa chắc đậu được giải nguyên, tất cả đều là bản lĩnh tự thân của chàng trai kia, vậy mà lão ta khoe khoang cái gì chứ?” Văn sĩ Chu tức giận quát.
Cử nhân Hà chắp tay ra sau lưng, sắc mặt âm trầm, nói: “Lần này để lão ta nổi danh rồi, chỉ e chức vụ viện phó sẽ thuộc về lão thôi.”
Đang lúc cả hai đang tức tối đấm ngực dậm chân thì văn sĩ Càn khoan thai đi tới, gặp hai vị đồng liêu lập tức cười chào: “Chu huynh, Hà huynh.”
Hai người nhìn nụ cười rạng ngời trên mặt ông, trong lòng càng thêm không bình tĩnh.
Dù vậy cử nhân Hà vẫn mỉm cười xởi lởi: “Dạo gần đây Càn huynh bận rộn, Hà này vẫn chưa chúc mừng huynh dạy được học trò giỏi.”1
“Ha ha, thường thôi, đều do thằng bé tự thân phấn đấu, hơn nữa chắc cũng nhờ lần trước hai huynh chúc tôi dạy ra được trạng nguyên cho nên thằng bé mới có bước tiến xa như vậy đó chớ.” Văn sĩ Càn vừa cười vừa nói.
Hai người đối diện nghe xong lời châm chọc của ông thì mặt đều đỏ bừng bừng, trong lòng đã sớm muốn lao tới đánh hội đồng ông rồi.
Văn sĩ Chu nhếch mép lên tiếng: “Số của Càn huynh may mắn thật, không cần đầu tư thực học, chỉ cần vớ phải một học trò xuất sắc thì có thể gà chó thành tiên rồi.”
“Ha ha quá khen quá khen, ta cũng cảm thấy mình may mắn, à mà ta vẫn chưa chúc mừng hai huynh đấy, nghe nói học trò của hai người cũng lọt vào bảng phụ kia mà, tuổi trẻ tài cao nha ha ha…”
Hai người đối diện tức giận đến mức răng nghiến ken két vào nha, cử nhân Hà nói: “Học trò nhà tôi còn nhỏ, năm nay đi thi lấy kinh nghiệm thôi.”
“Ha ha, thằng Chính nhà tôi cũng định lần đầu đi thi lấy kinh nghiệm, ai ngờ giật luôn giải nguyên, đúng là quá bất ngờ.”1
Cử nhân Hà: …
Văn sĩ Chu: …
Bây giờ có thể trùm bao tải đập ông già mắc ôn trước mặt này một trận không, người đâu mà đáng ghét quá thể!
Văn sĩ Chu hừ một tiếng rồi mỉa mai: “Khoe khoang thì cũng được ít lợi gì đâu, nghe nói sắp tới sẽ có người khác dạy cho học trò của huynh, đến lúc đó chỉ e huynh sẽ mau chóng bị quên lãng thôi.”
Văn sĩ Càn vuốt chòm râu của mình vài cái rồi đáp: “Một ngày làm thầy suốt đời làm thầy, dù sao cũng không thay đổi được chuyện tôi từng dạy nó, Chu huynh không cần lo lắng cho tôi, hơn nữa có điều huynh không biết, chính tôi là người đề xuất đổi thầy đấy, hầy, thân làm thầy, chúng ta phải nghĩ đến điều tốt nhất cho học trò nha.”
Cử nhân Hà và văn sĩ Chu hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng người ta đã thắng rồi, dù không phục thì cũng chỉ có thể ngậm miệng.
“Thôi tôi phải đi dự lễ tạ ơn của học trò rồi, chúc hai huynh cũng sẽ có một ngày nhận một lạy của giải nguyên như tôi ha ha…”
Nói xong văn sĩ Càn xoay người rời đi, để lại bóng lưng ngạo nghễ trước mắt hai vị đồng liêu, từ trước đến giờ hai người này luôn coi thường ông, vốn dĩ ông cũng không có lòng hơn thua, nhưng nếu được dịp đè đầu hai người này, ông ngại gì không thể hiện một phen chứ?
Hừ, cho hai người nếm mùi vị bị trêu chọc, sau này biết điều một chút, chớ khinh thường người khác!
Bên này, thái sư đích thân ra mặt đón tiếp thầy giáo mới của Lê Dương Chính, vị lần này do đích thân nhà vua khâm điểm, tuy ông ấy không giỏi về tứ thư ngũ kinh ca từ thi phú nhưng trên thông thiên dưới tường địa lý, hơn nữa còn cực kỳ đam mê toán học, người đó không ai khác chính là Phùng Đắc, quan chánh nhị phẩm thông tư của triều đình.
Ông Phùng Đắc nổi danh nghiêm khắc, ngũ quan cũng hung dữ đáng sợ lại còn không thích cười, nếu ai không biết còn sẽ tưởng ông là quan võ, trẻ con nhìn thấy lập tức khóc thét, dân thường đụng phải cũng lập tức cúi đầu.1
Tóm lại, ông ấy chính là một quái nhân trong giới văn nhân.
Đây là nhận định đầu tiên khi Lê Dương Chính tiếp xúc với người thầy giáo mới của mình.
“Bắt đầu giảng dạy đi.”
Vừa mới nhận một lạy của Lê Dương Chính, ông Phùng Đắc đã trực tiếp vô thẳng vấn đề.
Thái sư thấy vậy vội nói: “Hôm nay chỉ là lễ ra mắt, trong nhà có bày bàn tiệc nhỏ, hay là chúng ta vào dùng bữa trước đi.”
Thân là quan nhất phẩm đương triều, thái sư không cần phải cho ông Phùng Đắc mặt mũi lớn như thế, nhưng đối với ông, tôn trọng thầy giáo của con thì con mới thành tài, vì thế ông bèn bỏ qua thân phận mà hạ mình mời cơm.
Tuy nhiên ông Phùng Đắc lại thẳng thừng lắc đầu, mặt mày lạnh tanh đáp: “Không cần, tôi đã ăn rồi.”
Thái độ cực kì bình tĩnh, mặc dù đầu hơi cúi xuống nhưng sống lưng rất thẳng, điều này cho thấy cúi ông ấy cúi đầu chỉ vì thái sư có chức quan to hơn ông ấy chứ không hề sợ hãi quyền thế của ông.
Thái sư còn định nói gì đó, nhưng Lê Dương Chính đã ra hiệu ngăn lại, sau đó hắn quay sang khom lưng nói với ông Phùng Đắc: “Mời thầy theo con đến giảng đường.”
Ông Phùng Đắc gật đầu, không hề thể hiện ra mình có yêu thích vị học trò này hay không, đối với ông ấy mà nói, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là đủ.
Trên đường đi, Lê Dương Chính ra hiệu cho thằng Quy, gã nhanh chóng trở về viện của mình.
Hai người đi đến phòng dạy học, lúc này Trương Ai Thống cũng có mặt, vừa rồi thằng Quy đã chạy đến viện gọi cậu tới nghe giảng chung.
Ông Phùng Đắc nhìn Trương Ai Thống, ánh mắt quá hung hăng của ông ấy khiến cậu sợ hãi, bả vai bắt đầu run lên, Lê Dương Chính thấy vậy vội vàng kéo cậu ra sau lưng rồi mỉm cười nói: “Bẩm thầy, con muốn cho phu thị của mình học cùng, không biết như thế có tiện hay không?”1
Ông Phùng Đắc không đổi biểu cảm, vẫn gương mặt bặm trợn đó, không nói không rằng đẩy cửa bước vào.
Hành động này của ông ấy không nằm ngoài suy đoán của Lê Dương Chính, nếu đổi lại là người khác, thấy học trò dắt theo thê thiếp tới học chung sẽ tức giận cho rằng hắn không tôn trọng mình, thậm chí còn lập tức bỏ dạy, nhưng ông Phùng Đắc lại khác, sở dĩ ông ấy có thể thong dong như vậy là bởi vì ông ấy vốn đã không muốn nhận hắn làm học trò rồi.1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...