Lý Anh Kiệt nhìn chằm chằm về phía chàng trai đang giả ngây giả ngô trước mặt, trong lòng không khỏi kinh hãi, người này có thật sự là người em họ ngu ngốc bất tài của mình hay không? Thật không ngờ chỉ mới không gặp ba năm, hắn lại thay đổi nhiều như vậy.
Không đúng, con người không thể nói thay đổi là thay đổi hoàn toàn như thế, chỉ có một nguyên do duy nhất, hắn giấu tài!
Lý Anh Kiệt là con của anh trai Lý thị, lần này cả nhà hắn ta lên kinh thành một là để hắn ta tham gia thi Hương, hai là muốn lập nghiệp tại mảnh đất phồn hoa đô hội này.
Sở dĩ Lý Anh Kiệt phải từ Tây Châu đến kinh thành để thi Hương là vì hộ khẩu của cha hắn ta nằm ở nơi này, năm xưa Quận công tính được cháu nội sẽ thành tài cho nên nhất quyết không tách hộ, nếu thi Hương ở kinh thành, hắn ta sẽ càng được đại quan để mắt, con đường thăng tiến sau này sẽ càng thêm rộng mở.
Lý Anh Kiệt đã chuẩn bị hành trang thi cử đâu ra đấy cho mình, nhân lúc kỳ thi còn xa, hắn ta được lục hoàng tử mời đến trà lâu ăn uống tán gẫu, không ngờ bắt gặp được cảnh tượng khó tin này.
Hắn ta đủ thông minh để nhận ra, Lê Dương Chính đang sử dụng hiệu ứng đám đông để Trương Hải chủ động sa bẫy cá cược, chỉ là hắn ta không hiểu, hắn muốn mảnh đất cằn cỗi kia làm gì.
“Này, ngươi nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?” Lục hoàng tử Trần Minh Du lên tiếng gọi.
Lý Anh Kiệt giật mình lấy lại tinh thần, cung kính thưa: “Bẩm ngài, tại sao ngài lại không nghĩ rằng nó ngốc thật?”
“Hừ, nhìn ánh mắt gian xảo của hắn đi, chỗ nào ngu ngốc? Rõ ràng giả vờ giả vịt lừa con trai của thừa tướng vào tròng, nhưng nhờ vậy ta mới thấy hắn thú vị hơn ngươi nhiều, khó khăn lắm mới có người đi theo ta ra ngoài chơi, không ngờ vớ phải con mọt sách như ngươi.”
Lục hoàng tử mới mười lăm tuổi, tính tình hoạt bát ham chơi, hoàn toàn không để tâm đến chuyện tranh quyền đoạt vị mà chỉ muốn tìm kiếm của hay vật lạ cho nên không có quan lại đầu quân dưới trướng, chính vì vậy nhà vua bèn nuôi thả đứa con này, muốn gì cho nấy không hề ràng buộc như những vị hoàng tử khác.
Lần này hay tin có cháu nội của Quận công lên kinh, cậu ta bèn chạy tới dẫn người ra ngoài chơi, nhưng Lý Anh Kiệt là thư sinh coi trọng lễ tiết, lúc nào cũng cung kính vâng dạ khiến Trần Minh Du chán muốn chết.
Bên này, Lê Dương Chính đạt được mục đích thì không muốn dây dưa với đám nho sĩ hủ bại này nữa, tuy nhiên khi hắn đang định đứng dậy rời đì thì nghe thấy dưới lầu vang lên giọng nói ngọng nghịu của thương buôn nước ngoài.
“Khoai tây đây, một túi mười mân tiền [1], ăn mau no chống đói đây, mua đi mua đi.”
Lê Dương Chính lập tức bị thu hút bởi tiếng rao của thương buôn, hắn nhìn chằm chằm vào bảy tám cái túi đựng khoai tây đặt trên sạp hàng.
Khoai tây? Đây chẳng phải là thứ giúp dân chúng Định Châu thoát khỏi nạn đói sao?
Hắn nhớ tầm ba năm sau, hạn hán mất mùa liên tục kéo dài, dân chúng phía nam đói chết nằm la liệt trên đường, Đại Lịch rơi vào cảnh suy thoái nghiêm trọng, ngay cả kinh thành cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Bẵng đi một thời gian sau, nạn đói qua đi, đất nước lại bừng bừng sức sống, khi đó Đại Lịch bỗng xuất hiện một giai thoại thần thánh, đó chính là lời đồn về một nông dân tầm thường trở thành Thần Nông cứu sống dân chúng đang chết dần chết mòn vì đói khát.
Người ta kể rằng trước khi nạn đói xảy ra, vì thương người cho nên một ông nông dân bước qua tuổi trung niên đã bị lừa mua một túi khoai mọc mầm, biết không thể ăn ông bèn vứt hết ra sau núi, nạn đói ập tới, lúc vợ con chết dần chết mòn, ông đã liều mình vào núi săn bắn rồi phát hiện một mảnh cây lá tươi tốt.
Ông thử đào lên và phát hiện phần rễ là một chùm củ khoai lạ, đứng trước cơn đói thắt bụng, ông quyết định nấu ăn thử và nó thật sự đã giúp gia đình ông thoát nạn.
Ông nông dân lương thiện tốt bụng chia sẻ khoai tây cho mọi người ăn và chừa lại một ít để gieo trồng, sau cùng càng trồng càng nhân ra, không chỉ một thôn mà cả một tỉnh đều được no bụng, thánh thượng hay tin lập tức ban chức cho ông nông dân rồi cử ông đi khắp miền nam dạy dân chúng cách trồng khoai tây, từ đó Đại Lịch chính thức bước sang trang mới.
Lê Dương Chính nhớ lại giai thoại này trong lòng thầm nghĩ khi đó mặc dù đã giải quyết được nạn đói, nhưng Đại Lịch cũng tróc một lớp da, dân chúng chết hơn trăm vạn người, nói là phát triển, thực chất đã không còn phồn vinh được như xưa, điều này cũng tạo tiền đề cho các nước láng giềng lăm le Đại Lịch.
Nếu như ngay lúc này hắn gieo trồng thành công khoai tây, vậy có thể tránh được thảm cách chết đói hàng loạt của kiếp trước hay không?
Hắn không phải nhà từ thiện, càng không phải người có lòng dạ tốt đẹp, chỉ là hắn không muốn nhìn thấy nhiều mạng người vô tội phải mất đi trong khi bản thân đã biết trước điều đó mà thôi.
Lê Dương Chính đứng dậy đi xuống lầu một rồi bước đến chỗ của thương lái, nói: “Ta muốn mua hết chỗ khoai này, các ngươi vác đến phủ thái sư cho ta.”
Chú thích:
1 mân tiền = 70 văn (xu)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...