Thời gian thấm thoát trôi qua, Trương Ai Thống đã ở Tây Châu được hai tháng, trong hai tháng này cậu đứng lớp dạy cho trẻ con làng Thổ biết chữ, đứa nào cũng đều yêu mến cậu, bởi vì cậu cư xử rất dịu dàng, cũng kiên nhẫn giải đáp thắc mắc cho chúng hiểu, không như các thầy giáo khác, chỉ nhìn thôi chúng đã sợ rồi.1
“Hôm nay thầy bắt đầu giảng về phép trừ cơ bản, các trò có chỗ nào chưa hiểu không?” Trương Ai Thống mỉm cười hỏi.
Đám nhỏ đồng loạt đáp: “Dạ hiểu ạ.”
Trương Ai Thống giảng rất dễ hiểu, đám nhỏ nghe một lần là biết cách tính nhẩm, không hiểu sao trẻ con làng khác lại hay than phiền về phần toán học, rõ ràng rất đơn giản kia mà, chắc chắn là do chúng ngốc rồi.
Tuy nhiên có điều không thể trách trẻ con làng khác không hiểu, bởi vì toán học cơ bản mới vừa được đưa vào chương trình giảng dạy thời gian gần đây, các thầy đồ hiểu biết phép toán không nhiều thì lấy đâu ra đủ trình độ để truyền đạt cho đám nhỏ.
Huống hồ đâu phải trường học nào cũng có một tài năng toán học như Trương Ai Thống, bởi vậy mới tạo nên sự chênh lệch kiến thức như hiện tại.
“Vậy chúng ta tan học nhé.”
“Hoan hô!”
Đám nhỏ chạy ù ra khỏi trường học như ong vỡ tổ, Trương Ai Thống cũng thu dọn sách vở trở về nhà, khi đi tới cổng trường, cậu đụng phải mẹ cha của vài học sinh, trên tay họ cầm theo vài món đồ như thịt cá rau củ, một lão nông dân xách theo hai con cá to đưa đến trước mặt cậu, nói:
“Nghe tụi nhỏ nói gần đây thầy không được khỏe, sắc mặt rất kém, hôm nay tôi đi ruộng bắt được hai con cá này, thầy nhận đem về nấu cháo ăn bồi bổ nhé.”1
Hiện giờ dân làng Thổ, không, cả Tây Châu đều biết vợ của ngài ngự sử là nam, hơn nữa còn làm quan trong triều, mặc dù có một vài người cổ hủ không chấp nhận được chuyện này nhưng hầu hết người dân đều không quan tâm, họ chỉ nhớ Lê Dương Chính là người giúp họ vượt qua đói khát, giúp cuộc sống của họ sung túc mà thôi, cho nên mặc kệ vợ hắn là ai, họ cũng sẽ cung kính đối xử như người bề trên.
Mà bây giờ cậu lại là thầy của con họ, vì vậy họ càng thêm tôn trọng cậu, vừa nghe con cái mách rằng cậu không khỏe lập tức mang cá đến tặng.
Trương Ai Thống rất vui khi người dân yêu mến mình, nhưng cậu không thể nhận quà cáp từ cha mẹ của bọn trẻ, đang định từ chối thì mùi tanh của con cá xộc lên mũi, tiếp theo đó cảm giác cồn cào khó chịu trong bụng lập tức trào lên cổ họng.1
“Ọe!”
Trương Ai Thống bịt miệng nghiêng người sang một bên nôn ói, thức ăn lúc sáng đã tiêu hóa hết, bây giờ không còn gì để nôn ra khiến bụng cậu càng thêm khó chịu, đầu óc cũng trở nên quay cuồng.
“Thầy ơi thầy có sao không? Mau, mấy đứa đi báo tin cho ngài ngự sử đi.”
Trương Ai Thống vội xua tay: “Đừng gọi, tôi không sao đâu mà.”
Nói xong cậu chống người đứng thẳng dậy, hiện tại Lê Dương Chính đang bận lo tu sửa đê điều, công việc mỗi ngày rất nhiều, đến cả thời gian ăn ngủ cũng bị cắt xén, cậu không muốn vì chuyện của mình mà khiến hắn thêm áp lực nữa.
Vì vậy mặc dù trong bụng vẫn quặn lên từng cơn nhưng cậu vẫn cố đè khó chịu xuống gật đầu chào mọi người rồi rời đi, dân làng nhìn theo, một người khẽ nói: “Nếu không phải thầy ấy là đàn ông, tôi còn tưởng rằng thầy ấy mang thai nữa đấy.”1
“Đúng rồi, mặt mày xanh xao còn hay nôn ói nữa, nếu thầy ấy thèm chua nữa thì đúng là có thai rồi.”
“Thôi thôi thôi, mấy bà đừng nói bậy, thầy Thống là đàn ông thì sao có thể mang thai? Hơn nữa tôi cho rằng thầy ấy và ngài thứ sử kiêng kị nhắc đến con cái, không khéo để họ nghe được là mang họa đấy.”
Mọi người nghe vậy đều đồng loạt ngậm miệng rồi nhanh chóng tản đi, Trương Ai Thống trở về phủ thì cảm thấy cơ thể đã khỏe hơn nhiều, sau đó cậu lấy một viên ô mai trong túi ra bỏ vào miệng, cả người thoải mái như được sống lại.1
Lúc này Lê Dương Chính cũng trở về, thấy cậu đang ăn ô mai thì lập tức nhăn mặt.
“Mình lại ăn cái thứ chua lè đó sao?”
Vừa nói hắn vừa rùng mình, Trương Ai Thống không nhịn được mà bật cười.
“Em thấy ngon lắm mà, em có thể ăn ô mai thay cơm luôn đó.”
“Vậy thì không được, chẳng phải hôm qua mình nói muốn ăn hải sản sao? Ta vừa mang về một ít tôm cua, mau theo ta đi ăn nào.”
Trương Ai Thống nghe vậy thì nuốt nước bọt, sau đó vội vàng kéo Lê Dương Chính đi tới phòng ăn, tuy nhiên mới vừa đi tới cửa ngửi được mùi đồ ăn bay vào mũi, cậu lập tức ôm bụng nôn mửa.
Lê Dương Chính lo lắng đỡ lấy cậu, hỏi: “Mình sao vậy? Không khỏe chỗ nào à? Để ta gọi lang y.”
“Không… không sao đâu, chắc là hôm qua em ăn nhiều thịt nướng nên hôm nay khó tiêu, cho em về phòng nghỉ ngơi một chút là được rồi.”
Lê Dương Chính thấy vợ mình xanh xao như vậy thì vô cùng lo lắng, đang định kêu người gọi lang y tới thì thằng Quy chạy lại nói: “Bẩm cậu, có mật thư từ kinh thành gửi tới, cậu Khải đang đợi trong thư phòng, nói là có chuyện gấp lắm ạ.”
Trương Ai Thống nghe vậy vội giục: “Mình mau đi lo chính sự đi, em nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi mà.”
Lê Dương Chính do dự một lúc sau đó thở hắt ra rồi bế Trương Ai Thống trở về phòng, dặn dò con Thu nấu ít cháo loãng cho cậu xong mới đi ra ngoài.
Hắn vừa rời khỏi, Trương Ai Thống đã ngồi dậy, thay một bộ quần áo khác rồi đội nón có khăn che đầu đi ra ngoài, cậu muốn tự mình đến chỗ của lang y.
Hiện trạng gần đây của cậu quá khác thường, cậu muốn biết mình đã mắc bệnh gì, nếu như là nan y…
Trương Ai Thống hít một hơi thật sâu để tự trấn an mình, sau đó bước vào bên trong một tiệm thuốc.
Vị lang y già thấy khách tới trùm kín đầu thì tưởng người nọ bị bệnh ngoài da, bèn hỏi: “Vị này đến khám bệnh ngoài da à? Mời vào trong cởi đồ ra để ta xem xét.”
Trương Ai Thống vội nói: “Không phải, tôi… tôi không mắc bệnh ngoài da, là… là thời gian gần đây tôi thường bị choáng đầu, buồn nôn, trong người lại mệt mỏi bất thường, cho nên muốn đến khám thử.”
Vị lang y già nhìn Trương Ai Thống từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ rõ ràng giọng nói là nam mà sao triệu chứng diễn tả lại giống phụ nữ đang có thai vậy? Chẳng lẽ người này bị đau họng nên phá giọng rồi?
“Phiền ngài đặt tay lên gối, tôi sẽ bắt mạch xem thử.”
Trương Ai Thống lúng túng vén tay áo lên để lang y bắt mạch, một lúc sau, ông ấy buông cổ tay của cậu ra rồi nói: “Chúc mừng lệnh bà, lệnh bà đã mang thai được hai tháng, chỉ là thai nhi hơi yếu, không biết gần đây lệnh bà có dùng thuốc gì khác không?”
“Mang thai? Tôi mang thai sao?” Trương Ai Thống hoang mang hỏi.
Cậu đặt tay lên bụng mình, bàn tay không ngừng run rẩy.
Vị lang y kia nhíu mày, chẳng lẽ người trước mặt ông ấy chưa chồng mà đã có thai cho nên mới hoảng sợ khi nghe tin tức này như vậy?
“Nếu lệnh bà còn nghi ngờ thì cứ đến tiệm thuốc khác xem mạch lại lần nữa.”
Trương Ai Thống vội lắc đầu, “Không không, tôi không có ý đó, chỉ là quá bất ngờ.”
Lúc này trong lòng cậu vừa mừng vừa sợ, nếu cậu có thể mang thai vậy thì quá tốt rồi, mẹ chồng sẽ không còn khúc mắc với cậu nữa mà Lê Dương Chính cũng có con nối dõi.
Đột nhiên cậu nhớ tới câu hỏi của lang y, gấp gáp nói: “Thời gian trước tôi thường uống thuốc bồi bổ cơ thể, không biết có phải vì vậy mà đứa bé bị yếu không?”
Vị lang y trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Theo lý thì thuốc bổ không ảnh hưởng tới thai nhi, nếu cơ thể của lệnh bà đang gặp vấn đề thì có thể tiếp tục uống, nhưng thuốc vào người có ba phần độc hại, hay là lệnh bà mang đơn thuốc bổ tới để tôi xem lại có phù hợp với ngài hay không.”
Trương Ai Thống vội vàng gật đầu, sau đó mừng rỡ ra về, trên đường đi miệng cậu cứ cong lên không cách nào hạ xuống được, niềm hạnh phúc ngập tràn trong tâm trí của cậu.
“Con à, cha con mà biết sự hiện diện của con sẽ vui lắm cho mà xem.”
Về đến phủ, cậu kêu con Thu mang gói thuốc bổ chưa sắc tới rồi đưa cho Mộc Lâm đến tiệm thuốc hỏi thử, một lúc sau nó quay trở về, sắc mặt hơi khó coi.
Trương Ai Thống gấp gáp hỏi: “Sao rồi, thuốc này thế nào? Có phù hợp với người đang mang thai hay không?”
Vừa rồi cậu đã nói với nó muốn mang đơn thuốc bổ này tặng cho một vị lệnh bà đang mang thai cho nên kêu nó đi hỏi lang y xem có thích hợp hay không.
Lúc này Mộc Lâm ngập ngừng muốn nói lại thôi, sau cùng nó lắp bắp mở miệng: “Bẩm mợ, lang y nói… nói đây là thuốc ngừa thai, người mang thai không thể uống, nếu uống nhiều sẽ dẫn đến hư thai ạ.”1
Xoảng.1
Trương Ai Thống hoảng sợ lùi về phía sau, đúng lúc đụng phải chậu hoa khiến nó rơi xuống đất vỡ tan tành.
…
Bên trong thư phòng.
Lê Dương Chính mở mật thư ra xem, bên trong chỉ có một câu.
“Thái tử đã tạo phản."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...