Trương Ai Thống không hiểu chuyện gì xảy ra chỉ có thể ngoan ngoãn theo Lê Dương Chính vào phòng, cửa vừa đóng lại hắn đã giữ chặt gáy rồi hôn ngấu nghiến lên đôi môi của cậu.
“Ưm… đợi đã mình ơi…” Trương Ai Thống nghiêng đầu tránh né, đôi môi của Lê Dương Chính lập tức dán lên cần cổ của cậu.
Lưng của cậu bị cạ vào tấm gỗ khiến phần da phía sau đỏ ửng đau rát, nhưng cậu không dám đẩy hắn ra mà chỉ nhẹ giọng cầu xin.
Tuy nhiên lúc này đầu óc của Lê Dương Chính đã bị men rượu làm mụ mị, hắn khao khát được phát tiết dục vọng với thiếu niên trước mặt.
Vì thế hắn trở nên thô bạo hơn, mạnh mẽ xé toạc quần áo trên người cậu ra rồi đẩy ngã cậu nằm lên trên giường.1
“Mình ơi…” Trương Ai Thống sợ hãi gọi một tiếng.
Dáng vẻ hiện tại của Lê Dương Chính quá lạ lẫm khiến cậu cảm thấy rất bất an.
Lê Dương Chính gõ mạnh lên đầu mình hòng làm bản thân tỉnh táo lại, sau đó hắn hôn nhẹ lên trán Trương Ai Thống một cái rồi nói: “Ngoan, cho ta mượn đùi một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
Cậu cũng cảm nhận được hắn đang rất khó chịu bèn đè nén nỗi sợ trong lòng xuống rồi khẽ gật đầu.
“Dạ, em nghe lời mình.”
Ngay lập tức Lê Dương Chính xoay người cậu nằm úp xuống rồi khép cặp đùi non mịn của cậu lại, sau đó nhìn chằm chằm vào hai hòn ngọc đỏ hồng đang bị kẹp chặt, đột nhiên hắn giơ ngón tay khều nhẹ vào cặp ngọc đó khiến cậu giật mình nhảy dựng.
“Mình này…”1
“Khụ… Ta xin lỗi, tay của ta không nghe ta sai khiến, mình yên tâm, ta không táy máy nữa đâu.”
Sau đó Lê Dương Chính dùng một tay túm lấy hông của Trương Ai Thống, tay còn lại móc thằng nhỏ đang nóng đến bốc khói trong đũng quần ra.1
Trương Ai Thống cảm nhận được sự bóng bỏng ngay giữa đùi thì xấu hổ đến mức chôn mặt xuống gối, mấy tháng qua do cậu bị thương nên hắn đã lâu không đụng vào cậu, bây giờ hai cơ thể giao hòa với nhau khiến lòng cậu rạo rực không thôi.
Vật dưới thân ma sát ngày một nhanh, làn da non giữa đùi trở nên nóng rát đau nhói, một lúc sau Trương Ai Thống cong người bắn ra rồi nằm bẹp trên giường thở dốc, tuy nhiên thứ đó của Lê Dương Chính lại không có dấu hiệu muốn giải phóng mà trái lại càng lúc càng căng trướng phình to ra.
Lê Dương Chính nhìn tảng thịt bị ma sát đến mức trầy xước trên đùi Trương Ai Thống, thậm chí còn thấy cả vệt máu đang chảy ra trong lòng thầm mắng bản thân không bằng cầm thú, đã hành hạ nhóc con thành ra như vậy rồi mà còn không chịu ngoan ngoãn dịu xuống.1
Nghĩ đến đây hắn càng tức giận, lão già đô đốc họ Hoàng kia đúng là gan to bằng trời, dám tổ chức tiệc Hồng Môn rồi hạ thuốc kích tình vào rượu, hắn tin rằng nếu bản thân còn ở đó thêm một chút nữa thì sáng hôm sau chắc chắn sẽ bị bắt gian tại giường, đến lúc đó dù không muốn làm con rể của lão ta cũng không được.
Lê Dương Chính cắn răng ngồi dậy, vừa định xoay người rời đi thì tay áo đã bị thiếu niên trên giường giữ chặt.
“Mình đi đâu vậy?”
Lê Dương Chính thở dài, phía dưới căng trướng đến phát đau, hắn cố gắng nhẫn nhịn khó chịu, ôn tồn đáp: “Ta ra ngoài một chút, lát nữa sẽ quay về, mình ngủ trước đi.”
Trương Ai Thống vẫn nắm chặt tay áo của hắn không buông, đôi mắt ngấn lệ sắp khóc.
“Tại sao? Mình ghét bỏ em đến thế sao?”
Lê Dương Chính lúng túng lau đi nước mắt trên mặt cậu, vội vàng hỏi han: “Mình sao vậy?”
“Hức… Mình cho phép em gọi mình là mình rồi thì chúng ta đã là vợ chồng, tại sao mình không viên phòng với em, rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn nhưng lại không muốn chạm vào em, có phải mình chê em là thân đàn ông dơ bẩn không?”
Lê Dương Chính nghe nhóc con chất vấn mà cứng họng không đáp trả lại được, hắn có thể giải thích gì đây? Chẳng lẽ đi nói hắn sợ cậu sẽ mang thai sao?
Đột nhiên cần cổ bị câu lấy, toàn thân hắn đổ ập lên người thiếu niên, đôi mắt của cậu trở nên mê ly ướt át trông vô cùng quyến rũ.
“Mình muốn em đi.”1
Phựt!
Sợi dây lý trí trong đầu Lê Dương Chính đứt đoạn, hắn nhắm chặt mắt của mình lại, sau đó nhanh chóng mở ra, bên trong con ngươi hừng hực ngọn lửa dục vọng.
“Được, ta sẽ thật nhẹ nhàng.”
Gương mặt của Trương Ai Thống đỏ bửng, lúc này đây cậu thật sự rất muốn trao cơ thể của mình cho hắn.
“Mình ơi…”
Lê Dương Chính lại cúi xuống hôn lên môi câu, bàn tay bắt đầu vuốt ve cơ thể của thiếu niên.
Hắn di chuyển cánh tay từ trên má dọc xuống bụng của cậu, sau đó nâng một chân của cậu lên, vật nam tính nóng cọ xát cửa động đang liên tục co rút.
Cảm nhận được vật to tướng đang đặt dưới mông mình, đột nhiên Trương Ai Thống trở nên sợ hãi, mặc dù đã bị đánh đập trong thời gian dài nhưng cho tới bây giờ cậu vẫn rất sợ đau.
“Đừng sợ, ta nới lỏng giúp mình, sẽ không đau đâu mà.”
Nói xong hắn vẽ vài vòng tròn lên trên miệng động rồi chậm rãi đưa một ngón tay vào, hiện tại trong phòng không có thuốc mỡ cho nên hắn chỉ có thể kiên nhẫn nới lỏng cho cậu.
Ngón tay của hắn di chuyển càng lúc càng nhanh, khi đã quen với một ngón rồi hắn lại đút vào ngón thứ hai, thứ ba, mãi cho đến khi bên dưới trở nên mềm mại rồi hắn mới đặt thằng nhỏ đã cứng như sắp nổ tung vào cửa động.
“Ưm… em nghĩ… em vẫn ổn, cho nên mình cứ việc đút vào aaa…”
Trương Ai Thống đột nhiên ưỡn người lên cao, dường như vừa rồi ngón tay của Lê Dương Chính đã chạm vào chỗ nhạy cảm của cậu rồi.
Hắn mỉm cười rồi lại hôn lên môi cậu một cái, sau đó từ từ đẩy t.r.ụ th.ịt vào bên trong..
“Ah ha a ha…”
Vào lúc thằng nhỏ của hắn đã nằm gọn trong bụng của cậu, cậu khẽ thét dài một tiếng rồi mím môi lại thật chặt.
Cơn đau vì lần đầu viên phòng hiện rõ trên khuôn mặt của Trương Ai Thống, tuy nhiên Lê Dương Chính nghĩ bây giờ cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc trở thành đàn ông rồi.1
“Em… em vẫn ổn ạ… Hãy để em giúp mình… thỏa mãn.”
Lê Dương Chính đau lòng lau đi mồ hôi trên trán cậu rồi bắt đầu tăng tốc.1
“Ah… ahh… ahhh…”
Tiếng rên rỉ ngọt ngào của Trương Ai Thống ập vào tai khiến bản năng trong Lê Dương Chính trỗi dậy cướp đi tất cả lý trí của hắn.
“Mình ơi… Nó… cảm giác… nó khác với cơn đau… Nó… cảm giác lạ lắm…”
Cơ thể của cậu như đang đáp lại sự tấn công điên cuồng của hắn, nó càng lúc càng ẩm ướt hơn và bao vây lấy thằng nhỏ của hắn.
Hông của hai người va chạm vào nhau tạo ra từng tiếng “bạch bạch bạch” vang vọng khắp căn phòng.
“Thống ơi… vợ của ta… ta yêu em…”
Lê Dương Chính di chuyển càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dồn dập khiến nhịp hô hấp của Trương Ai Thống trở nên gián đoạn, cậu phải há to miệng mới có thể duy trì được không khí trong phổi.1
“Mình ơi… em… em sắp…”
Phía dưới của Trương Ai Thống điên cuồng co giật, thằng nhỏ của Lê Dương Chính cũng điên cuồng thúc mạnh.
“Hừm…”
Lê Dương Chính khẽ hừ một tiếng, cùng lúc đó hắn bắn toàn bộ tinh hoa của mình vào bên trong bụng của Trương Ai Thống.
“Hức… mình ơi… mình ơi…”
Trương Ai Thống cứ lẩm bẩm tên của hắn trong miệng, sau đó đôi mắt của cậu nhắm nghiền, cơ thể trở nên yếu ớt, hơi thở đều đều và yên tĩnh, cuối cùng cậu thiếp đi trong sự mệt mỏi.
Lê Dương Chính vẫn ngâm mình bên trong bụng của Trương Ai Thống, một lúc lâu sau hắn mới nhẹ nhàng rút ra, nhìn tinh hoa của mình chảy dọc xuống khe mông của cậu, đôi mắt hắn tối sầm lại.
Hắn kiềm chế vật gây án đang có xu thế cứng lên của mình lại rồi cẩn thận lau chùi vết dơ trên người cậu, sau đó hắn đi ra ngoài gọi thằng Quy tới ghé sát vào tai gã điều gì đó, chỉ thấy vẻ mặt của gã lộ rõ sự ngạc nhiên, thế nhưng cuối cùng gã vẫn theo lệnh chủ nhân chạy ra khỏi viện.1
Không bao lâu sau thằng Quy trở về, trên tay cầm theo vài thang thuốc, gã gọi con Thu con Hà tới, dặn dò: “Hai đứa tụi bây cầm thuốc này đi sắc, đợi mợ ba tỉnh dậy rồi bưng vào cho mợ uống, nhớ là phải thấy mợ uống xong mới được rời đi đó.”1
Hai con hầu vội vàng nhận lệnh cầm thuốc đi vào nhà bếp, thằng Quy nhìn hai người khuất bóng mà chỉ biết lắc đầu thở dài, đi theo cậu ba lâu rồi cái quái gì cũng có thể xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...