Sống Lại So Chiêu Cùng Tình Địch Ngự Tỷ FULL


So với Kim Liễm Diễm đầy đặn mặn mà, thân thể chính mình cùng thiếu nữ sơ trung đồng dạng, nhất định không thể lọt vào mắt Trạm Hải Lam đi.

Bằng không chị ấy thế nào sẽ đối mình lãnh đạm như vậy?
Dung Tiểu Kỳ nghĩ đến đây, cảm giác Trạm Hải Lam thật sự là đáng ghét đến cực điểm.

"Dung tiểu thư," Trạm Hải Lam chậm rãi mở miệng, ngữ khí lãnh tĩnh, "Theo như lời em, ràng buộc là có ý gì?"
Dung Tiểu Kỳ khẽ cắn môi: "Chị cần phải hỏi lại em sao?"
Trạm Hải Lam không để ý tới Dung Tiểu Kỳ, cố nhiên nói: "Nếu như chị không có lý giải sai, ý em là em đang câu dẫn chị?"
Dung Tiểu Kỳ sửng sốt, lập tức phản bác nói: "Ai nói em đang câu dẫn chị? Giữa nữ nhân cùng nữ nhân cần câu dẫn sao? Hơn nữa..."
Dung Tiểu Kỳ nuốt xuống nửa câu nói không chịu nói tiếp.

Trạm Hải Lam khó có được tâm tình tốt: "Hơn nữa cái gì?"
Dung Tiểu Kỳ cắn môi không nói lời nào, Trạm Hải Lam đầu óc của chị thực sự phản ứng chậm nửa nhịp sao? Hơn nữa rất rõ ràng, thì là em câu dẫn chị, chị chịu mắc câu sao?
Chị đều không phải rất lãnh tĩnh ngồi trong lòng mà vẫn không loạn sao?
Chị không phải đã rất cao ngạo cự tuyệt hôn em sao?
Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nghĩ tư thái bản thân quả thực thấp đến bụi bậm, Trạm Hải Lam căn bản là một hái hoa tặc tàn nhẫn đến cực điểm, liêu xong chạy không chịu trách nhiệm!
Dung Tiểu Kỳ không thèm nói nữa, trầm mặc một trận mới nói: "Chị sở dĩ đối em thái độ không rõ, như gần như xa có phải vì em không giống nữ diễn viên khác sức nóng bỏng mạnh mẽ, thiếu hấp dẫn ánh mắt của chị sao?"
Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ, nhãn thần vòng vo chuyển, cách một hồi mới chậm rãi nói: "Em thật sự rất thiếu sức nóng bỏng."
Dung Tiểu Kỳ sửng sốt, mặt đỏ đến muốn xuất huyết rồi.

Cho dù đây là sự thật, chị cũng không cần như thế thẳng thắn nói trắng ra, thực sự là...!thực sự là mất mặt đã chết.

"Bất quá em quên..." Trạm Hải Lam không nhanh không chậm nói tiếp
Dung Tiểu Kỳ nghẹn khí hỏi: "Em quên cái gì?"
"Chị đều không phải đạo diễn cấp thấp hạ lưu." Trạm Hải Lam nhắm mắt, thanh âm của nàng tại ngọn đèn quất sắc lộ ra trong trẻo lạnh lùng.

Dung Tiểu Kỳ nhẫn nhịn, rốt cuộc nói: "Em nhìn không ra có cái gì khác nhau."
Trạm Hải Lam tuyệt không tức giận, trái lại nhìn Dung Tiểu Kỳ hỏi: "Em có cần phải phán đoán nhân phẩm chị như vậy? Dung tiểu thư, cần chị nhắc nhở em sao, em cũng không phải đang tìm đối tượng?"
Dung Tiểu Kỳ nhất thời có chút mộng, Trạm Hải Lam làm sao đột nhiên như thế một trận thấy huyết, nàng đều không phải từ trước đến nay thích nhất đánh thái cực sau đó khiến người ta đầu óc mơ hồ, hiện tại cư nhiên con mắt cũng không chớp liền nói ra lời sắc bén.

Dung Tiểu Kỳ nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt Trạm Hải Lam, Trạm Hải Lam cũng không có phản kháng, biểu hiện ra cực đại kiên trì, Dung Tiểu Kỳ vì vậy trả lời: "Coi như là đồng sự, cũng phải nhìn nhân phẩm."

"Em đã đem chị cho rằng đồng sự, hà tất quấn quýt nhân phẩm của chị, em làm chuyện gì còn cần chị thích hay ghét sao, em quyết định gì cũng muốn nhìn chị tán thành hay không tán thành, em như vậy không phiền lụy sao?" Trạm Hải Lam sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí lành lạnh.

Dung Tiểu Kỳ cắn răng, đồng sự? Nàng thế nào khả năng chỉ đem Trạm Hải Lam cho rằng đồng sự?
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy Trạm Hải Lam thì trăm phương ngàn kế muốn lột xuống y phục của nàng ấy, tại sinh nhật Trạm Hải Lam để thảo nàng ấy niềm vui, nàng nửa đêm đến công viên nắm đom đóm cả đêm, để thực hiện lời hứa cùng Trạm Hải Lam, nàng ngày đêm dốc lòng diễn xuất, đuổi theo tuyên truyền.

Thế nào khả năng nàng chỉ là đồng sự của Trạm Hải Lam?
"Em đối với chị, mới không phải đồng sự đơn giản như vậy." Dung Tiểu Kỳ chậm rãi nói, đáy lòng thản nhiên toát ra một cảm giác kỳ quái, hình như tư duy cũng không chịu bản thân khống chế.
Làm sao vậy, muốn đối Trạm Hải Lam thẳng thắn sao?
Muốn nói cho Trạm Hải Lam, nàng ấy là tình địch của nàng, đoạt đi rồi ái nhân ngoan độc duy nhất nàng có cho tới nay sao?
Dung Tiểu Kỳ cảm giác lời nói đã đến bên mép, thế nhưng vô luận như thế nào cũng không nói ra được.

Hay là cũng không phải như vậy.

Bởi vì, nàng không muốn đối Trạm Hải Lam nói như vậy, cũng không muốn để Trạm Hải Lam nghĩ rằng nàng tiếp cận nàng ấy là dụng tâm kín đáo, lòng dạ khó lường.

Bởi vì, nàng cho tới bây giờ chưa từng đối Trạm Hải Lam làm ra chuyện gì quá phận.

Cho dù tại trong đầu diễn luyện một nghìn lần, thế nhưng hiện tại, chính là không có.

Sau đó thì thế nào?
Trong kế hoạch sau đó, Trạm Hải Lam sẽ bị đặt tới vị trí nào?
"Có bao nhiêu không đơn giản?" Trạm Hải Lam đột nhiên hỏi, con mắt yên lặng nhìn Dung Tiểu Kỳ.

Dung Tiểu Kỳ ngẩn người, lắc đầu.

Trạm Hải Lam nỗ lực muốn ngồi xuống, Dung Tiểu Kỳ phản ứng đến, vẫn đang kiềm chế cổ tay nàng.

"Dung tiểu thư, em cũng đã không biết, vì sao không cho chính mình thời gian hảo hảo tìm hiểu rõ ràng đi?"
Dung Tiểu Kỳ cảm giác bản thân đã hoàn toàn bị Trạm Hải Lam nắm đi, nàng khẽ cắn môi, thẳng thắn nói: "Phải hiểu rõ chính là chị, không phải em."
"Chị có cái gì không rõ?"
"Chị nửa đêm chạy đến chỗ của em, không có thông tri bất luận cái gì cho nhân viên công tác, cũng không có giải thích nguyên nhân, chị chẳng lẽ không biết đổi là một người khác, họ sẽ nghĩ như thế nào sao?"
Trạm Hải Lam bình tĩnh nói: "Chị sở dĩ không có thông tri nhân viên công tác là bởi vì muốn cẩn thận xử lý chuyện này, thế nào, em không quen?"

Dung Tiểu Kỳ hỏi tiếp: "Như vậy chị cố ý lảng tránh em, chẳng lẽ không phải muốn cùng em rũ sạch quan hệ?"
Trạm Hải Lam hỏi: "Chị cùng em, có cái quan hệ gì?"
"Trạm đổng thực sự là mắc bệnh đãng trí, muốn em nhắc nhở chị không? Mười ba ngày trước, chị cùng em, làm chuyện giữa tình nhân mới có thể làm, chị đều đã quên sao?"
Trạm Hải Lam trầm mặc một trận, cố sức giãy khỏi Dung Tiểu Kỳ, trở mình nói: "Muốn chị nhớ kỹ em là thế nào say rượu mất lý trí?"
"Đây là định nghĩa của chị?" Cho nên mới sáng sớm sẽ không có bóng người, sau đó làm bộ chuyện gì cũng không có phát sinh đi.

"Vậy chị phải hiểu sao đây? Dung tiểu thư, lẽ nào em có thể quang minh chính đại nói cho chị biết, em cùng chị làm chuyện đó là bởi vì em yêu chị, là bởi vì kìm lòng không được sao?"
"Em..." Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam, bỗng nhiên nói không nên lời, Trạm Hải Lam vì sao muốn hỏi như vậy, chị ấy là đang chất vấn sao? Chị ấy hiện tại là có hứng thú, chính tùy tiện nói một chút, đảo mắt liền sẽ quên?
"Dung tiểu thư, trước khi nói người khác, mời trước hết nghĩ kỹ bản thân." Trạm Hải Lam ngữ khí vẫn bình tĩnh, song song động tác lưu loát ngồi dậy, thuận lợi chỉnh lý y phục.

"Chị phải đi?" Dung Tiểu Kỳ nhìn động tác của nàng, có chút kinh ngạc.

Trạm Hải Lam không tỏ rõ ý kiến, trực tiếp đứng lên, Dung Tiểu Kỳ đưa tay kéo nàng: "Hiện tại quá muộn."
Trạm Hải Lam không gợn sóng: "Đường cao tốc ban đêm cũng rất sáng, đừng lo."
Dung Tiểu Kỳ nói: "Em đều không phải lo lắng, em biết chị sẽ lái xe rất cẩn thận, cũng biết ở đây cách công ty của chị một tiếng rưỡi xe trình.

Chỉ là..."
Trạm Hải Lam quay đầu, nhìn Dung Tiểu Kỳ: "Chỉ là cái gì?"
Đúng vậy, chỉ là cái gì?
Chỉ là cái gì đây?
Gió đêm đem rèm cửa sổ thổi lên, quang ảnh ngoài cửa sổ tại tường xây to ở cổng làm bình phong như vậy vụt sáng loang loáng, Dung Tiểu Kỳ thấy trên bệ cửa sổ để hoa bách hợp phá lệ đẹp, bỗng nhiên ngửi thấy được trận trận mùi thơm ngát.

Cùng mùi nước hoa trên y phục Trạm Hải Lam dễ ngửi như nhau.

Dung Tiểu Kỳ nhớ kỹ buổi sáng hôm qua lúc thấy hai nụ hoa này nở kiều nhị, còn đang suy nghĩ đến tột cùng là mùi hoa tự nhiên càng hấp dẫn người, hay mùi hoa thiên nhiên rất tốt ngửi.
Dung Tiểu Kỳ không cần nước hoa, cũng không dùng đồ trang điểm có mùi hương, cho nên lúc nghĩ đến hương thơm, nàng có thể nghĩ đến chính là hương vị ưu nhã lại nhẹ nhàng trên người Trạm Hải Lam, chỉ có hơi chút để sát vào mới nghe được, nếu như đem mũi đặt ở giữa cổ Trạm Hải Lam, nhất định có thể càng rõ ràng phân biệt hai chủng hương vị.

Cho nên, nàng muốn nói...!
"Chỉ là em không muốn chị đi."
Dung Tiểu Kỳ chậm rãi nói, kéo cổ tay Trạm Hải Lam lại gần.


Trạm Hải Lam quay đầu nhìn Dung Tiểu Kỳ, Dung Tiểu Kỳ thả lỏng thân thể, nói: "Dù sao chị đang ở phòng em, em xem như là chủ nhà.

Chủ nhà thế nào khả năng để khách nhân nửa đêm lái xe trở về?"
"Cho nên?"
Dung Tiểu Kỳ ngẩng đầu lên: "Chị lưu lại đi, sáng mai lại về.

Em bảo chứng, sẽ không làm chuyện dư thừa."
Trạm Hải Lam hơi chút do dự, Dung Tiểu Kỳ đón nói: "Thỉnh cầu này để chị rất khó xử sao?"
Trạm Hải Lam tựa hồ là tự hỏi một trận, sau đó nói: "Cũng không khó xử."
Dung Tiểu Kỳ thở phào.

Thời điểm Trạm Hải Lam ngủ ở bên cạnh, Dung Tiểu Kỳ cảm giác thân thể hoàn toàn không thể trầm tĩnh, nàng ngày hôm qua đến hừng đông 3 giờ mới miễn cưỡng ngủ ngon, đêm nay bị như thế lặp lại, có thể ở hừng đông ngủ một chút đều tính không sai.

Trạm Hải Lam bên người nhưng thật ra lặng yên không một tiếng động, khí tức thuận, hẳn là đã sớm ngủ đi.

Dung Tiểu Kỳ nhìn ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng thở dài, khẽ trở mình, lúc này mới phát hiện trên người còn ăn mặc áo tắm, khẳng định là vừa rồi vội vàng cùng Trạm Hải Lam nói chuyện hoàn toàn quên đổi áo ngủ.

Dung Tiểu Kỳ cởi ra dây lưng áo tắm, vừa đem áo tắm ném ra ngoài mới nhớ tới áo lót đặt ở trên sô pha phòng khách, Dung Tiểu Kỳ ảo não quay đầu lại liếc nhìn Trạm Hải Lam, đứng dậy cầm lấy áo tắm che đậy thân thể liền đi ra phòng khách.

Bật đèn tìm được áo lót, Dung Tiểu Kỳ tắt đèn một lần nữa trở lại phòng ngủ.

Còn tốt, Trạm Hải Lam không có bị những động tĩnh làm tỉnh dậy, còn đang ngủ ngon giấc.

Dung Tiểu Kỳ thở dài, lặng lẽ đi tới bên giường, đang muốn đem áo ngủ mặc vào, lại nghe thấy trong tay loảng xoảng một tiếng, khẳng định là đánh nát ly cà phê trên tủ đầu giường.

Dung Tiểu Kỳ ngược lại hút một ngụm lãnh khí, không dám lại động, thế nhưng liếc nhìn Trạm Hải Lam, nàng vẫn đang ngủ an ổn, tựa hồ cũng không có bị âm hưởng bất thình lình kinh ngạc mộng đẹp.

Dung Tiểu Kỳ thở dài, xốc lên chăn, đem thân thể của mình đưa vào, cái giường này cũng không tính lớn, Trạm Hải Lam tuy rằng ngủ ở bên kia, thế nhưng Dung Tiểu Kỳ chỉ cần vén chăn, sẽ liên quan lộ ra vai Trạm Hải Lam.

"Lạnh." Trạm Hải Lam đột nhiên nói.

Dung Tiểu Kỳ sửng sốt, Trạm Hải Lam đây là bị giật mình tỉnh giấc.

"Xin lỗi, em chỉ là..." Dung Tiểu Kỳ thanh âm tận lực mềm nhẹ, không biết Trạm Hải Lam có khí rời giường hay không.

"Em vì sao luôn luôn động tay đông chân." Trạm Hải Lam tựa hồ thở dài.


Dung Tiểu Kỳ rất nhanh nằm thẳng xuống, cấp tốc che chăn: "Sẽ không, mau ngủ đi."
Trạm Hải Lam tựa hồ khẽ trở mình, cách Dung Tiểu Kỳ càng gần.

Dung Tiểu Kỳ căng thẳng, giật giật chân muốn điều chỉnh tốt chăn, không nghĩ lại đụng tới chân Trạm Hải Lam.

Trạm Hải Lam...rất ấm áp.

"Em rất lạnh?" Trạm Hải Lam hỏi.

Dung Tiểu Kỳ lắc đầu, bỗng nhiên phản ứng đến Trạm Hải Lam không nhất định có thể thấy, đang muốn nói, lại cảm giác Trạm Hải Lam bàn tay vươn đến phủ phủ vai của nàng.

Dung Tiểu Kỳ sửng sốt một chút.

Để làm chi đột nhiên vô cùng thân thiết như thế a, không phải vừa rồi còn hiên ngang lẫm liệt tránh nàng sao?
"Em không có mặc áo ngủ." Trạm Hải Lam bình tĩnh nói.

Dung Tiểu Kỳ nghẹn thanh: "Em...!chuẩn bị mặc."
"Là bởi vì chị tỉnh giấc, cho nên em cơ hội mặc quần áo cũng không có sao?" Thanh âm Trạm Hải Lam bỗng nhiên ấm lên, đồng thời cách Dung Tiểu Kỳ rất gần, "Mượn cớ của em, vì sao luôn luôn nhiều như vậy?"
"Mới...!mới không phải mượn cớ." Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên cảm giác không khí xung quanh kỳ quái lưu động, Trạm Hải Lam muốn làm cái gì?
"Dung tiểu thư, em luôn luôn thích đùa giỡn tâm tình người khác như vậy sao?" Trạm Hải Lam đã đến gần Dung Tiểu Kỳ rồi, bỗng dưng vươn đầu ngón tay, chậm rãi dọc theo đường cong cánh tay nàng trượt xuống dưới.

Hảo ngứa!
Thế nhưng, tuyệt đối không thể tránh.

Dung Tiểu Kỳ làm bộ dường như không có việc gì, nói rằng: "Em chưa từng đùa giỡn tâm tình người khác."
Trạm Hải Lam dừng một chút, hỏi: "Cho nên nói, không mặc áo ngủ cũng không phải khiêu khích sao?"
Dung Tiểu Kỳ cả kinh: "Em...!không có."
Trạm Hải Lam đè lại vai Dung Tiểu Kỳ làm nàng nằm thẳng, song song hơi chút cúi đầu, tỉ mỉ đánh giá Dung Tiểu Kỳ: "Tiểu Kỳ, em thật sự rất thiếu sức nóng bỏng..." Tay Trạm Hải Lam bỗng nhiên đặt lên trên ngực Dung Tiểu Kỳ, Dung Tiểu Kỳ ngược lại hít một hơi thở, cắn răng, để làm chi nhắc nhở chuyện người khác lưu ý nhất a?
"Bất quá, ai nói chỉ có sức nóng bỏng mãnh liệt mới có thể câu dẫn người?" Trạm Hải Lam tiếp tục nói, một tay nắm cằm Dung Tiểu Kỳ.

"Chị muốn làm cái gì?" Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam, không biết làm sao.

"Chị muốn ngắm nhìn nữ nhân hay gây phiền phức, thích tranh luận, tự nói mình ngực nhỏ, xem có thể khiến người ta có cảm giác bị câu dẫn hay không." Trạm Hải Lam chậm rãi nói, cúi đầu đặt lên môi Dung Tiểu Kỳ.

- --------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận