Sống Lại So Chiêu Cùng Tình Địch Ngự Tỷ FULL


Dung Tiểu Kỳ ôm ấp Trạm Hải Lam, Trạm Hải Lam nhiệt độ thân thể cũng không cao, ôm nàng ấy giống như đang ôm một khối băng ngọc ôn nhuận, Dung Tiểu Kỳ càng phát sinh ý niệm muốn đem khối băng ngọc này hòa tan, mặc kệ nữ nhân dưới thân này có phải xấu xa hay không, chuyện đó để đạo đức thẩm lí và phán quyết sau, giờ khắc này nàng chỉ muốn làm sao để nàng ấy cùng mình như nhau ấm áp thư thích.

Bởi vì Dung Tiểu Kỳ cảm giác bản thân hiện tại đã sắp hòa tan rồi.

Làm sao có thể để Trạm Hải Lam một người nhàn rỗi?
Đương nhiên muốn đem nàng kéo xuống nước.

Dung Tiểu Kỳ nghĩ như vậy, chậm rãi vuốt ve hai khỏa mềm mại của người dưới thân, tay tại đỉnh ngạo nghễ nhu nhuyễn kia không ngừng xoa nắn chuyển động, thẳng đến nghe được thanh âm Trạm Hải Lam trở nên trầm trọng, Dung Tiểu Kỳ lúc này mới ngừng tay, ma sát bụng nhỏ của nàng, một tay nhẹ nhàng khiêu mở quần lót, bao vây lấy chỗ kia.

Trạm Hải Lam quả nhiên là nữ nhân có phẩm vị, quần lót ren hơi mỏng thành thục lại mị hoặc, hoàn toàn không có dung tục.

Dung Tiểu Kỳ lấy ngón tay cẩn cẩn dực dực vẽ bên ngoài quần ren thêu hoa, cùng da thịt Trạm Hải Lam như có như không tiếp xúc.

Cảm giác này rất kỳ diệu, thái độ Trạm Hải Lam vẫn luôn không rõ, mà Dung Tiểu Kỳ lúc này hiển nhiên cũng không muốn biết, nàng thậm chí thái độ chính mình cũng không rõ ràng, đâu còn rãnh đi quản ý nghĩ của Trạm Hải Lam?
Giờ phút này chỉ cần nương theo cảm giác trên tay, chậm rãi chậm rãi làm Trạm Hải Lam ấm áp lên, vậy là được rồi.

Dung Tiểu Kỳ nhẹ nhàng vén lên quần lót của Trạm Hải Lam, thân thể thuận lợi đi xuống giữa hai chân nàng, cúi đầu ngậm lấy chỗ điềm mật dụ nhân kia.


Trạm Hải Lam nhẹ ngâm một tiếng, thân thể tựa hồ muốn tránh ra, Dung Tiểu Kỳ nhấn xuống thắt lưng nàng, vững vàng đem nàng đặt dưới thân, song song gia tăng lực thiếp hợp xoa nắn.

Trạm Hải Lam lắc mông thân giãy không ra, liền bắt đầu chuyển động hai cái chân dài, Dung Tiểu Kỳ thuận thế nhẹ nhàng đem một chân Trạm Hải Lam đổ xuống dưới sô pha.

Tư thế này, Trạm Hải Lam bị ép càng thêm rộng mở đối mặt Dung Tiểu Kỳ.

Trạm Hải Lam tựa hồ trong nháy mắt minh bạch tình cảnh bản thân, một tay giãy Dung Tiểu Kỳ bó buộc, một tay chống đỡ muốn ngồi dậy, Dung Tiểu Kỳ ngược lại cũng không có ngăn cản, chỉ theo động tác Trạm Hải Lam điều chỉnh tư thế chính mình, đợi lúc Trạm Hải Lam sắp ngồi thẳng lên, Dung Tiểu Kỳ thuận lợi đem Trạm Hải Lam đặt lên trên đùi mình, một chân Trạm Hải Lam buông xuống dưới, một chân cong trên sô pha.

Dung Tiểu Kỳ mỉm cười, để sát vào bên tai Trạm Hải Lam nói: "Chị tốt nhất ôm sát em."
Trạm Hải Lam còn không có lý giải ý tứ Dung Tiểu Kỳ, mà Dung Tiểu Kỳ hiển nhiên cũng không đợi thêm nữa, nàng hơi chút nâng lên thắt lưng Trạm Hải Lam, một tay từ eo Trạm Hải Lam trượt xuống phía dưới, ngón tay nhẹ nhàng ma sát một phen, liền đi tới nơi bí ẩn nhất.

Trạm Hải Lam ân một tiếng, lập tức cắn chặt môi không chịu lại phát sinh bất luận thanh âm gì, Dung Tiểu Kỳ động tác ôn nhu trấn an chỗ mềm mại kia, nàng chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể đều hòa tan, mà Trạm Hải Lam dưới sự dẫn đường của nàng đã hóa thành một ao xuân thủy, quanh thân toát ra nhiệt khí mê người, khiến nàng thật muốn một ngụm nuốt vào.

Dung Tiểu Kỳ đem mặt dán trước ngực mềm mại của Trạm Hải Lam, bỗng nhiên nhớ tới trước ngực nàng ấy có một nốt ruồi son.

Nàng cẩn cẩn dực dực dùng hàm răng cởi ra áo Trạm Hải Lam, đợi đến da thịt tuyết trắng bại lộ, nàng lập tức vươn tay đem áo ngực Trạm Hải Lam đẩy lên trên, tuy rằng bóng đêm thâm trầm thế nhưng nàng vẫn thấy rõ nốt ruồi son trốn ở một đoàn trắng noãn kia.

Trong mềm mại, im lặng, hình như đang ngủ.

Dung Tiểu Kỳ cúi đầu, thử đi nếm một chút, chỗ ruồi son mềm mại hốt hoảng động một cái.

Dung Tiểu Kỳ lại nhẹ nhàng liếm hôn, nốt ruồi son bắt đầu lui ra sau.

Hương vị rất thơm ngọt.

Dung Tiểu Kỳ đưa tay nắm thắt lưng Trạm Hải Lam, hàm lấy nốt ruồi son, không bao giờ muốn buông ra nữa, song song nhanh hơn động tác trong tay.

Thân thể Trạm Hải Lam hoàn toàn than nhuyễn xuống, miễn cưỡng chống đỡ nằm ngửa ra phía sau, môi cắn chặt rốt cuộc cũng nhịn không được tràn ra một tiếng rên rỉ.

Dung Tiểu Kỳ nhận được tín hiệu, môi lưỡi cùng ngón tay càng thêm tận sức trình diễn, mà thân thể Trạm Hải Lam căng chặt cũng đúng hạn tới, tùy theo mà đến còn có nhu nị ẩm ướt xuất hiện ngoài dự liệu.

Trạm Hải Lam bất kham gánh nặng tự nằm xuống, ngực kịch liệt rung động, cánh môi nhẹ hé mở, mặt cùng cổ đều thấm ra một tầng mồ hôi.


Dung Tiểu Kỳ rút tay về cúi đầu nhìn Trạm Hải Lam, dáng vẻ nàng động tình thật mê người, bỗng nhiên rất muốn hôn nàng, thế nhưng thân thể mới vừa tới gần nàng, Dung Tiểu Kỳ bỗng dưng dừng lại, yên lặng nhìn Trạm Hải Lam một hồi, đưa tay vén vén tóc nàng, phát hiện nàng đã mệt đến chìm vào giấc ngủ.

Dung Tiểu Kỳ thở dài, đem Trạm Hải Lam nâng dậy, mang về phòng ngủ.

Thời điểm Dung Tiểu Kỳ mở mắt, trong phòng đã sáng rồi, nắng sớm rộn ràng, gió nhẹ từ từ thổi đến trên mặt rất thoải mái, Dung Tiểu Kỳ xoay người, bàn tay có chút mỏi, lại phát hiện bên người một mảnh trống vắng.

Trạm Hải Lam đều không phải ngủ bên cạnh nàng sao?
Dung Tiểu Kỳ ngẩng đầu tìm kiếm, phát hiện Trạm Hải Lam đã sớm không còn bóng dáng.

Chị ấy đi rồi?
Dung Tiểu Kỳ đứng dậy, rất nhanh từ phòng ngủ đi tới phòng khách, phát hiện giày Trạm Hải Lam nguyên bản đặt trên kệ đã không còn, bao gồm áo khoác cùng túi xách.

Áo ngày hôm qua bị nàng cởi ra ném dưới thảm, đều tiêu thất không còn một mảnh.

Dung Tiểu Kỳ thở dài, nàng đều không phải kẻ ngu, ý tứ Trạm Hải Lam rất rõ ràng, nàng ấy không muốn bởi vì một đêm này mà cùng Dung Tiểu Kỳ phát sinh dây dưa càng sâu.

Cho nên nói, Trạm Hải Lam căn bản là nhất thời kìm lòng không được mới tiếp thu nàng? Nàng chỉ là một phút xao lòng?
Dung Tiểu Kỳ tựa ở cạnh cửa phòng khách, bỗng nhiên cảm giác bụng đói lả.

Gõ một cái trứng để vào trong nồi, nàng mới phát hiện bản thân thật điên rồ.

Nàng cư nhiên cùng Trạm Hải Lam, thượng giường? Đây là sự thật, hay chỉ là một giấc mộng?
Hơn nữa, vì sao? Nàng thế nào sẽ...!thế nào sẽ...!cứ như vậy đem Trạm Hải Lam ăn kiền mạt tịnh?
Hơn nữa, Trạm Hải Lam là nghĩ như thế nào?

Còn không có giải quyết Kim Liễm Diễm, cư nhiên lại cùng Trạm Hải Lam trộn lẫn cùng một chỗ?
A a a!
Dung Tiểu Kỳ đem sạn quăng trên bếp lò, rời khỏi phòng bếp cầm lấy di động, là Trần Duyệt gọi đến.

"Tôi mới vừa rời giường, ngày hôm nay có lịch diễn sao?" Dung Tiểu Kỳ đơn giản hỏi, thật sự là, ngày hôm nay nàng hoàn toàn không muốn ra khỏi cửa.

Trần Duyệt mỉm cười: "Dung tiểu thư đừng khẩn trương, ngày hôm nay theo thông lệ, diễn viên sẽ đi dự huấn luyện, cũng không khổ cực, đại khái chỉ có năm tiếng, tôi lập tức tới đón cô."
Dung Tiểu Kỳ hỏi: "Muốn trang điểm sao?"
Trần Duyệt nói: "Không cần, trang điểm nhẹ cùng kính râm là có thể.

Đều là huấn luyện nội bộ, không có truyền thông ở đây."
Dung Tiểu Kỳ nha một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến Trạm Hải Lam, làm như lơ đãng hỏi: "Lịch trình ngày hôm nay là Trạm đổng an bài sao? Chị ấy có đi theo không?"
Trần Duyệt đáp: "Trạm đổng ngày hôm nay có việc khác, để tôi theo cô."
Dung Tiểu Kỳ hoãn một hơi, trả lời 'đã biết' liền cúp điện thoại.

Trạm Hải Lam, đây là cố ý tránh mặt nàng sao? Hay là lạt mềm buộc chặt, chờ nàng tự chui đầu vào lưới?
- ---------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui