Lý Quế Phân thấy cô hợp lòng người, ánh mắt lanh lợi, nhìn thấy càng vui mừng, cười không ngậm mồm vào được nói: “Đến đến, để mẹ giới thiệu với con một chút, đứa con trai bằng tuổi con đây, chính là em năm của Kiến Bân, Trương Kiến Quân.”
Bà nói xong, một bên ngoắc bảo thiếu niên đi tới.
Trôi qua nhiều năm như vậy, Thẩm Nguyệt Hoa chỉ có không nhớ được tên của mọi người, nhưng suy cho cùng năm đó cô đã sống ở Trương gia gần nửa năm, giờ phút này thấy người, liếc mắt một cái cũng đã nhận ra.
Trương Kiến Quân trong trí nhớ của cô vẫn giống nhau, nhìn có vài phần xấu hổ và ngây ngô, nhưng vóc dáng không thấp, đứng ở đàng kia ít nhất cũng cỡ 1m75.
Mặt mày dáng dấp không tệ, tạm thời so sách với đàn ông trưởng thành trong Trương gia như anh cả Trương Kiến Quốc, Trương Kiến Quân nhìn có vài phần nho nhã yếu ớt.
Thẩm Nguyệt Hoa không biết năm đó sau khi cô rời thôn đi, Trương Kiến Quân trải qua thế nào, nhưng cô mơ hồ nhớ rõ, lúc trước Trương Kiến Quân vô cùng chờ mong thi vào trường cao đẳng.
Mà hắn là tự học thành tài, đầu óc thông minh, tuy rằng năm 1977 lúc thi tốt nghiệp trung học không đậu, nhưng năm thứ hai thi lại, cũng không thành vấn đề.
Thẩm Nguyệt Hoa không tiện nhìn chằm chằm người ta, trong lòng có nhiều tâm tư như vậy lại chỉ trong nháy mắt mà thôi, nhìn thoáng qua rồi gật đầu, xong cúi đầu xuống, đem điệu bộ cô dâu mới biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Trương Kiến Quân gãi gãi đầu, chị dâu nhỏ đối với hắn là không có gì khác biệt, nhưng thấy được hết sức gượng gạo, cũng may ánh mắt trong suốt chỉ ở trên người hắn trong chớp mắt, tuy vậy có thể cảm giác được người nọ có tâm sự, ở trong lòng hắn nhớ kỹ vài phần.
Lý Quế Phân nhìn thấy rất là vừa lòng, ôm một đứa bé trai nhỏ gầy lại nói: “Đây là đứa con trai nhỏ tuổi nhất Trương gia, tên là Trương Kiến Dược, năm nay chín tuổi, mới học lớp ba tiểu học, nhìn hắn nhỏ, thế nhưng rất hoạt bát.”
Nói xong, thì xoay qua nói với Trương Kiến Dược: “Nào, Cẩu Đản, đây là chị dâu thứ tư, chào hỏi đi con.”
Trương Kiến Dược cũng không sợ người lạ, sau khi nghe Lý Quế Phân nói, liền giòn giã hô: “Chào chị dâu tư!”
Sau khi nói xong, không kiên nhẫn tránh thoát tay Lý Quế Phân, tốc độ cực nhanh nói: “Mẹ, con đi chơi đây, bọn Học Quân đang chờ con đó.”
Nói xong, thì vội vàng chạy ra ngoài, đảo mắt đã không thấy tăm hơi đâu.
Lý Quế Phân không vui nhíu mày, nói: “Đứa nhỏ này, rất ngang tàng, cũng không biết giống ai.”
Thẩm Nguyệt Hoa nói theo: “Em sáu còn nhỏ, đang là tuổi ham chơi, may là có mẹ chăm cho tốt, thân thể khoẻ mạnh, mới có thể hoạt bát như vậy.”
Lời nói xuôi tai, phàm là người làm mẹ, mình có thể nói con cái của chính mình, nói như thế nào cũng được, nhưng đổi lại là người bên ngoài, chỉ vài lời nói không tốt, sắc mặt cũng sẽ sa sầm xuống.
Đời này Lý Quế Phân lúc còn trẻ rất chua ngoa, gánh vác được trách nhiệm, cũng là một tay giáo dục mấy đứa nhỏ, bằng không cũng sẽ không giáo dục được nhiều người con thành tài như vậy.
Nhưng giờ đã già đi, tâm địa cũng mềm mỏng hơn, đối với đứa nhỏ cũng kiên nhẫn hơn nhiều, chỉ là càng thêm cưng chìu.
Điều này đã làm cho trong Trương gia xuất hiện ít nhất hai người, Trương Thúy Liên và Trương Kiến Dược, đều có vài phần tùy hứng, nhưng lòng dạ không xấu, chỉ cần ở chung đắn đo thỏa đáng, thì sẽ không gây ra việc gì.
Lý Quế Phân vỗ vỗ tay Thẩm Nguyệt Hoa, tỏ vẻ yêu thích không muốn buông tay.
Sáu đứa con trai của bà, có bốn đứa đã cưới vợ.
Ba đứa con dâu trước, có vợ lão đại là nhìn không thuận mắt bà nhất.
Lúc trước lão đại cưới vợ, bà đã không thích Mã Quế Hoa này, bởi vì nhìn thì đẹp mặt, nhưng trên người không có bao nhiêu thịt, mông cũng không lớn, biết chắc sẽ không sinh dưỡng được.
Hơn nữa còn cùng một thôn, bà đối với người Mã gia cũng chướng mắt, lúc trước nghe Trương Kiến Quốc muốn kết hôn với Mã Quế Hoa, thì cực lực phản đối.
Nhưng con trai bà yêu thích, bà khuyên vài lần ngược lại khiến người chán ghét, trong lòng tức giận, thôi buông tay mặc kệ, lão đại lập tức cưới Mã Quế Hoa về nhà, kết quả làm ầm ĩ mười mấy năm, còn không sinh ra được một đứa con trai.
Bình thường cũng lười nhác, hoàn toàn không phải là người có thể gánh trách nhiệm, Lý Quế Phân thấy liền đặc biệt càng thêm chán ghét.
Chỉ là, bà không phải mẹ chồng hung dữ, tuy rằng không vừa mắt Mã Quế Hoa, suy cho cùng vẫn không gây sự, nếu bình thường thật sự không hợp mắt, mới lên tiếng nói vài câu, nhưng người ta không thèm để trong lòng chút nào, khiến cho bản thân bà nghẹn một bụng.
Mà con dâu lão Nhị, thì thành thật bổn phận, chỉ là hơi ngu ngốc, không khôn khéo chỉ biết hùng hục đi theo sau con dâu thứ ba, không biết còn tưởng rằng con dâu thứ ba mới là trưởng bối của nó.
Nói tới con dâu lão Tam, ngược lại là con dâu thông minh nhất trong nhà, theo Lý Quế Phân, Thẩm Nguyệt Hoa là người làm công tác văn hoá trong thành phố, đoán chừng không sánh được với đứa con dâu đầu óc tinh ranh khôn khéo này.
Tổ tông nhà người ta cũng không phải là làm ruộng, mà là kinh doanh, tâm tư lại có nhiều tính toán, cũng may đối với người trong nhà còn có thể bớt phóng túng, nên Lý Quế Phân cũng không nói thêm gì.
Như vậy dạo qua một vòng, tuy rằng con dâu lão Tứ cũng do tự lão Tứ chọn, thế nhưng là con dâu vô cùng tốt, Lý Quế Phân thấy rất vừa lòng, tính nói với cô tình hình của những người khác trong nhà.
Mà Thẩm Nguyệt Hoa đã quyết định muốn biểu hiện thật tốt, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, tiếp tục kiên nhẫn nghe Lý Quế Phân nói thêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...