Sau khi được Thẩm Nguyệt Hoa nhẹ nhàng nói sang chuyện khác như vậy, trong lòng Lý Quế Phân vốn đang tức giận, cũng bớt đi nhiều, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Trương Kiến Quốc, rồi mở nồi ra, nhìn xem rốt cuộc Thẩm Nguyệt Hoa đã nấu những gì.
Phòng bếp trong nhà có hai cái nồi, thường ngày một cái nấu cơm một cái xào rau.
Lý Quế Phân mở ra trước chính là nồi xào rau, chỉ thấy bên trong đựng nước trong gợn sóng, hơn nửa nồi chỉ là canh rong biển, vô cùng trong suốt.
Lý Quế Phân thầm nghĩ không được, nước canh nhìn có vẻ ăn không ngon mấy.
Lý Quế Phân không đành lòng khiến Thẩm Nguyệt Hoa mất mặt, liền miễn cưỡng khen ngợi nói: “Nước canh này, trái lại nấu rất nhiều, vừa vặn đủ cho cả đại gia đình chúng ta uống rồi, mẹ ở ngoài ruộng làm lụng nửa ngày, bây giờ cũng cực kỳ khát. Vợ lão Tứ, con múc một chén canh tới cho mẹ uống đi.”
Thẩm Nguyệt Hoa thấy thế, trong lòng ấm áp, cô nhìn người rất tinh mắt, đương nhiên nhìn ra Lý Quế Phân chỉ miễn cưỡng khen mình, đây cũng là Lý Quế Phân quan tâm cho cô, đổi lại là mẹ chồng người khác, lúc này đã trở mặt không vui từ sớm rồi.
Thẩm Nguyệt Hoa cũng không bảo đảm mình nấu ngon, một ngàn nói thành một vạn, còn phải đợi sau khi mọi người dùng xong mới biết được.
Vì thế, Thẩm Nguyệt Hoa đáp dạ, rồi cầm muỗng múc một chén canh, cô không cho nhiều rong biển, nhưng nhìn màu sắc, thì cực kỳ thanh đạm đẹp mắt.
Thực ra, người trong thôn đều chú trọng về hương vị, bất kể là ăn rau hay ăn thịt, đều thích hương vị đậm đà, mặn cay, mặn ngọt, đây mới là hương vị bọn họ thích nhất. Cho nên, sau khi Lý Quế Phân nhìn thấy chén canh rong biển thanh đạm, liền thầm nghĩ không ngon.
Sau khi Thẩm Nguyệt Hoa múc canh xong, chén màu trắng làm nổi bật lên màu xanh nhạt của nước canh, nhìn màu sắc đều cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo.
Chị dâu cả Mã Quế Hoa kéo dài cổ ra nhìn, lập tức bật cười.
Khiến cho sắc mặt người Trương gia đều khó coi, càng nhìn Mã Quế Hoa không vào mắt.
Trương Kiến Quốc vẫn đang quỳ dưới đất đây, ả ta làm vợ không biết mau nhận sai, bây giờ còn có tâm tư chế giễu, cũng không biết làm người kiểu gì.
Lão Ngũ Trương Kiến Quân nhìn bóng lưng Trương Kiến Quốc đang quỳ thẳng tắp, trong lòng vì anh cả mà cảm thấy không đáng giá, đừng nhìn vóc người cao lớn mà thô bạo của anh cả, nhưng là người làm công tác văn hoá chân chính, lúc trước cũng từng học qua trung học, chỉ là chưa học xong đã trở về làm ruộng, sau đó lại cưới chị dâu cả sinh ra đứa nhỏ.
Trương Kiến Quân ấm ức cho anh cả mình, bản thân Trương Kiến Quốc lại cúi thấp đầu, cho dù tiếng cười nhạo của Mã Quế Hoa lớn như vậy, hắn đều không ngẩng lên nhìn một cái, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Lúc này Lý Quế Phân cũng có chút sượng mặt, trong lòng càng chướng mắt Mã Quế Hoa, trái lại trong lòng hạ quyết định, bưng lên chén canh uống một hớp lớn, lại không nếm ra được hương vị gì, chỉ cảm thấy nước canh cực ngon, cho tới bây giờ bà chưa từng ăn qua hương vị này.
Lý Quế Phân vội vàng tiếp tục uống thêm một ngụm, lần này bắt đầu tỉ mỉ nhấm nháp, cảm thấy mặc dù vị của nước canh hơi nhạt, nhưng uống vào vô cùng giải khát, so với thường ngày bọn họ nấu còn ngon hơn.
Nói ra, trong ngày thường lúc bọn họ nấu canh pha trà, đều cho vị đậm đà, nên không dám uống nhiều, không phải vì sợ làm hỏng vị giác, mà là bình thường hay cho rất nhiều muối, bột ngọt, ớt, trong canh có nhiều gia vị hỗn tạp, nếm qua thôi cũng làm người ta không có khẩu vị.
Nhưng canh này nấu rất ngon, Lý Quế Phân đánh giá cẩn thận nhìn nồi nước canh, phát hiện bên trong để rất ít rong biển, nhưng vị tươi mát của rong biển trong canh so với bỏ nhiều rong biển, nấu ra uống còn ngon hơn.
Lý Quế Phân lập tức sửng sốt hỏi: “Vợ lão Tứ, con nấu canh này thế nào vậy? Nêm nếm so với nhà chúng ta, khác rất nhiều.”
Những người khác chính là đang chờ đợi, thấy Lý Quế Phân uống từng ngụm từng ngụm đầy, bọn hắn đã bắt đầu khát nước, nghĩ muốn húp miếng canh, cũng mặc kệ ngon hay không ngon, có thể giải khát là được.
Nhưng Mã Quế Hoa nghe nói như thế, lại không cam lòng bị lạnh nhạt, nhất định phải đi ra, cảm thấy muốn bày ra sự tồn tại của mình, vì thế ả nói: “Còn không phải vậy sao? Nước canh nhìn giống như nước cọ nồi vậy, tài nấu nướng của vợ chú Tư thật cao siêu nha, ngay cả Nhị Nha nhà chúng ta, cũng có thể nấu được đó.”
Ả châm chọc, giọng điệu vô cùng chanh chua, Thẩm Nguyệt Hoa không lên tiếng, mắt lạnh nhìn ả ta tìm đường chết.
Quả nhiên, không cần cô mở miệng, Lý Quế Phân tức giận đạp một cước, trực tiếp đá vào đùi Mã Quế Hoa, tuy Lý Quế Phân đã lớn tuổi, nhưng xương cốt cực kỳ khoẻ mạnh, thường ngày ở trong ruộng làm việc, so với đám trẻ ranh to xác thì không kém chút nào.
Một cú đá tới như vậy, ngay cả Trương Kiến Quốc còn chịu không nổi, huống chi là Mã Quế Hoa luôn luôn ham ăn biếng làm, ngay tức thì ngã quỳ trên mặt đất, “ầm” một cái, tiếng vang rất lớn, chỉ nghe thôi đã đặc biệt đau.
Mã Quế Hoa lập tức ôm chân gào khóc, khiến cho Đại Nha và Nhị Nha vẫn đứng ở góc tường, không ai để ý tới đều sợ hãi, Nhị Nha sợ tới mức bật khóc.
Lý Quế Phân lại kinh thường bĩu môi, nói: “Vợ lão Đại, tôi chưa nói mùi vị kia như thế nào, chỉ nói cô vào cửa từng ấy năm tới nay, tính xem cô đã nấu được mấy bữa cơm? Còn có mặt mũi ở đây nói lời châm chọc sao?”
Mã Quế Hoa vẫn ở chỗ cũ gào khóc, quả thực bị đụng rất đau, nhưng Lý Quế Phân là mẹ chồng của ả, nếu ả dám phản bác, truyền ra trong thôn, sẽ bị người toàn thôn đâm chọc sau lưng.
Cho nên, Mã Quế Hoa cắn răng nhịn xuống, rốt cục đã có kinh nghiệm, không dám nói nữa.
Mà người Trương gia, đối với chị dâu cả như vậy, đều không nhìn nổi, ít nhất vào lúc này lão Lục Trương Kiến Dược, nhìn thấy ả ta cam chịu, trong bụng vui vẻ khóe miệng cong lên.
Từ trước đến nay hắn không thích chị dâu cả này, bởi vì chị dâu cả hay nói hắn ngốc nói hắn ngu dốt, mặc dù hắn còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không phải là không nhớ, từng tới méc anh cả, lại bị anh cả lấy hai viên kẹo đường dụ dỗ, vui vẻ nên quên, nhưng suy cho cùng trong lòng vẫn không chích ả ta.
Cho nên, hắn là người đầu tên bước ra, đi tới bên Lý Quế Phân, làm nũng nói: “Mẹ, con cũng khát, cho con uống thử một ngụm nào.”
Trong nhà Lý Quế Phân thương nhất là hai đứa con út, trong đó có Trương Kiến Dược nhỏ tuổi nhất, cho nên thường ngày đều không nỡ đánh mắng hắn, còn ít khi đen mặt.
Lúc này nghe hắn nói như vậy, tự nhiên là cười nói: “Đến, Cẩu Đản, nếm thử nước canh chị dâu con nấu nè.”
Sau khi bà nói xong, thấy nhiều người ghé vào như vậy, liền khoát tay hô: “Đều tới nếm thử đi, dù sao cũng là nấu cho người nhà chúng ta, nếm thử tay nghề của con dâu mới, thường ngày các người luôn chê bà già này nấu cơm khó ăn, vậy thì vài người đặc biệt nếm thử, xem là nước canh như vậy, có hợp khẩu vị với cái miệng kén ăn của các người hay không?”
Người Trương gia nào có không đồng ý, lại còn thật sự rất khát, liền lấy chén đũa của mình ở trong ngăn tủ ra, lần lượt từng người múc mấy muỗng canh uống.
Thật phải nói, mùi vị kia quả là rất khác biệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...