Dương Hạ chưa từng quen biết cô gái này.
Bản thân anh ánh mắt lạnh liếc nhìn người kia đang vô tình hay cố ý gợi ra từng chỗ nhạy cảm trên cơ thể.
Ghê tởm , thật sự một thứ ghê tởm ! Có một trăm ngàn lần cô ta cộng lại cũng không bằng một hạt cát dưới chân Hoa Bảo của anh.
"Dương ca\~\~....!em là Vương Quý Vân, con gái của Vương Tống Lâm, người mà đã từng đề nghị hợp tác với anh.
Hôm nay em thay mặt cha mình tới đây gửi lời mời ký hợp đồng"
Nói rồi, cô gái này nhẹ nhàng thướt tha tiền tới cạnh ghế ngồi của anh.
Đặt tập tài liệu xuống, Quý Vân như vô tình cúi thấp người để hai quả đào căng tròn của mình động chạm đến cánh tay Dương Hạ.
Dương Hạ phát hiện được ý đồ của người phụ nữ này,không kiên nể mà hất thẳng người cô ta ra sau, làm Quý Vân đang trong tư thế thả lỏng bất ngờ xuýt ngã lăn ra đất.
"Nếu là chuyện làm ăn thì thành thật xin lỗi Quý tiểu thư đây, Dương Hạ tôi không có hứng thú, còn bây giờ, mời cô lập tức ra khỏi đây" Dương Hạ thật ra biết Vương Tống Lâm, ông ta đã nhiều lần đề nghị làm ăn với anh, nhưng qua điều tra biết được Vương Lâm là kẻ xảo trá mưu mô, trong mọi việc điều chỉ biết chăm chăm thu hết lợi lộc về mình.
Lại không từ thủ đoạn mà kiếm tiền.
Dương Hạ anh sẽ không bao giờ làm ăn với loại người này.
Chứ đừng nói tới việc ký hợp đồng mà cha con cô ta lại mặt dày tới đây giở trò.
Một lũ cặn bã !
Dương Hạ cầm lấy sấp tài liệu Quý Vân vừa để trên bàn thẳng tay ném vào sọt rác bên cạnh không thương tiếc.
Sau đó là nhấn nút gọi vệ sĩ vào phòng.
"Dương....Dương....ca....hức.....anh không ký hợp đồng với bên em cũng không sao....nhưng....hức....!nhưng em có thể mời anh một bữa cơm vào chưa nay không?" Quý Vân thấy chiêu dùng mỹ nhân của mình không hiệu quả thì trong lòng hoảng hốt.
Tự hỏi tên trước mặt lại không mê sắc dục như những tên đàn ông lúc trước sao ?
Quý Vân nhanh chóng tìm cách đổi phương án, nước mắt thê thảm rơi trên khuôn mặt đẹp đẽ.
Người thường nhìn vào sẽ thấy đáng thương.
Người trong cuộc như Dương Hạ nhìn vào sẽ thấy rác rưởi đến cùng cực.
"Lập tức cút ra ngoài!! " Dương Hạ liếc nhìn đám vệ sĩ vừa đi vào, bọn họ lập tức nhận lệnh.
Tiến tới cưỡng chế mời Quý Vân đi.
Nhưng cô ta vẫn còn cố chấp, khóc thảm thiết hơn nữa mà nói
"Á...thả tôi ra....!Hức....hức...,,Dương ca....anh đừng làm vậy....hức....mong anh có thể chấp nhận lời mời của em"
"Lập tức cút ra!!" đám vệ sĩ không dám nán lại lâu.
Dùng sức mạnh cưỡng chế lôi Quý Vân ra ngoài.
Bỏ lại Dương Hạ mệt mỏi day mi tâm.
Đúng là chỉ có bảo bối của mình mới có thể khiến anh hạnh phúc.
Cuộc họp còn 15 phút nữa sẽ bắt đầu, Dương Hạ vào phòng nghỉ ngơi kiềm tra Hoa Bảo, khi đã chắc chắn Bảo bối của mình vẫn say giấc, anh hôn hôn lên môi em nhẹ nhàng, rồi mới an tâm đi họp.
Khi đã chắc chắn Dương Hạ đi mất, Hoa Bảo từ từ mở mắt.
Khuôn mặt em phụng phịu giận hờn.
Vừa rồi từ khe cửa em đã chứng kiềm toàn bộ khung cảnh đó.
Mặc dù Dương Hạ đã cật lực tránh xa.
Nhưng em vẫn không kìm được mà ghen tuông.
Lại rất may từ nãy tới giờ Hoa Bảo đã nghĩ ta một sáng khiến cực kỳ hay để loại bỏ người phụ nữ kia.
Em cá là lần này sẽ rất là vui cho xem !
Nghĩ xong em lập tức chạy ra bên ngoài phòng CEO, muốn tìm cô gái tên Quý Vân kia nói chuyện tí.
Trong lòng con không ngừng lẩm bẩm
“Trà xanh trà đào mà đòi ăn được chính thất như tôi, chỉ có đầu thai thôi nha”
Quý Vân bị thẳng thừng đuổi khỏi phòng Dương Hạ nhưng vẫn mặt dày đứng dưới sảnh công ty rêu rao rằng mình sắp được làm người của chủ tịch.
Ha....nực cười !! Quá nực cười !
Thư ký Hà đã sớm theo Dương Hạ đi họp lên sẽ không ai biết âm mưu này của em.
Hoa Bảo mang tâm trạng hài hứng đến cạnh Quý Vân , giọng rất ư là thành tâm, nhanh chóng vào chủ đề chính :
“Nếu muốn nhanh chóng trở thành người của Thẩm Dương Hạ, cô lên nghe theo sắp đặt của tôi” Hoa Bảo cười cười thân thiện vỗ vỗ vai Quý Vân.
“Sao nào ? muốn hợp tác với tôi không, đôi bên cùng có lợi”
Quý Vân vừa nãy còn đang vắt óc suy nghĩ làm cách nào để lấy được lòng Dương Hạ, ai ngờ lại có người đến giúp đỡ, cô ta nghi hoặc “Cậu là gì mà dám chắc với tôi, có biết đắc tội với Quý Vân nãy sẽ có kết cục như thế nào không ?”
“Tôi biết, tôi là thư ký của ông chủ Dương Hạ, tất nhiên sẽ có cách giúp cô, chỉ cần khi cô được làm phu nhân của nhà họ Thẩm đừng quên tôi”
Quý Vân nghe có vẻ mối ngon, những vẫn không hoàn toàn tin tưởng “cậu dám chắc ?”
Hoa Bảo cười nham hiểm, nói điều gì đó vào tai Quý Vân.
Mà sau khi nghe xong, cô ta lại tỏ ra một nụ cười đắc ý.
“Được, quyết định bước đầu vậy đi, nếu có thể thành công tôi nhất định không quên công của cô”
Hoa Bảo, em biết cô ta vào bẫy rồi, con mồi này dễ dụ hơn em tưởng.
Để xem ai mới là người thắng.
Bởi vì kiếp trước em đã để lỡ mắt Dương Hạ, lên lên kiếp em nhất định liều mạng giữ anh lại bên mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...