Hoa Bảo bị mùi thuốc khử trùng làm cho tỉnh khỏi cơn mê, em mệt mỏi đào mắt nhìn xung quanh, ánh đèn mờ mờ cùng tiếng máy đo nhịp tim, mùi thuốc khử trùng đặc trung cho em biết rằng đây là bệnh viện.
Hoa Bảo lập tức hoảng sợ gọi lớn
"Chồng ơi....hức.....chồng ơi......hức....Ưm!!!"
Hoa Bảo đang định giật ống truyền nước khỏi cơ thể để đi tìm Dương Hạ, thì cánh cửa đã nhanh chóng bật mở.
Dương Hạ vội vã chạy vào, lo lắng mà ôm em nằm lại trên giường "Bảo bối, có chồng ở đây rồi, không ai có thể làm đau em, ngoan đừng sợ"
"Em...em không có giết ông ta,....em không có giết người.....hức....bọn họ đánh em!!" Hoa Bảo vừa rồi hoảng sợ tột cùng, nay đã tìm được chỗ dựa liền ôm chặt anh lại, nức nở đến thảm thương.
Không ai tin em cũng được, chỉ cần Dương Hạ tin em là được.
Dương Hạ tim gan muốn quặn lại.
Anh tất nhiên tin Hoa Bảo không có giết người, mà cho dù em ấy thực sự có làm vậy thì đã sao ? Anh vẫn sẽ ở phía sau âm thầm dọn dẹp giúp em.
Mặc cho em muốn làm bất kỳ điều gì em muốn, anh vẫn sẽ giúp em dọn dẹp.
Dương Hạ vỗ về sống lưng run rẩy của người trong lòng, hạ giọng mà nói
"Chồng tất nhiên tin em, em tất nhiên sẽ không giết người.
Lũ khốn khiếp đó dám làm đau em, anh nhất định sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào.
Bảo bối ngoan đừng khóc, trước tiên chồng lấy cháo cho em"
Dỗ dành em một hồi, cuối cùng Hoa Bảo cũng chịu nín khóc, nhưng vẫn còn sụt sịt trong cổ họng.
Em ôm chặt eo Dương Hạ, rúc sâu vào lòng anh tìm cảm giác an toàn.
Trên cơ thể em rải rác là những vết bầm tím to nhỏ khác nhau.
Nhưng may mắn là không có vết thương nào động đến xương cốt.
Chỉ tổn thương ở da.
Nhất định phải phải cận điều trị và bảo vệ, nếu không sẽ để lại sẹo.
Dương Hạ vô cùng kiên nhẫn ngồi đút em ăn, nhưng Hoa Bảo em miếng nào lại muốn nôn ra miếng đó.
Thực sự không ăn nổi.
Chỉ có thể mệt mỏi tựa vào ngực anh lim dìm buồn ngủ.
Một điều chắc chắn đó là thể lực cùng như sức khỏe của Hoa Bảo bây giờ vô cùng yếu.
Nhưng nếu nhịn ăn mà đi ngủ sẽ không tốt.
Dương Hạ xúc một miếng cháo ngậm trong miệng, nâng cằm em lên.
Nhẹ nhàng hôn xuồng, từ từ truyền miếng cháo qua khoang miệng Hoa Bảo.
"Ưm...hư.....!!" Hoa Bảo đang lơ mơ cảm nhận có thứ gì đó truyền qua miệng mình liền rên mấy tiếng, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Cứ thế hết miếng này đến miếng kia Dương Hạ dùng cách này đút em ăn hết hơn một nửa bát cháo.
Sau đó anh đặt em lên giường, điều chỉnh lại chăn thật cẩn thận.
Rồi Dương Hạ mới yên lặng ra ngoài.
Tuy bây giờ anh muốn ôm Bảo bối của mình ngủ, nhưng có một việc quan trọng nữa cần anh làm.
Tạ Mẫn đứng ngoài cửa, thấy Dương Hạ đi ra lập tức thông báo "Tìm được camera rồi thưa ông chủ"
Dương Hạ lạnh lùng gật đầu
Cả hai người đi vào một căn phòng lớn, nơi mà Quý Vân đang gào thét trên sàn nhà, máu của cô ta loang nổ thành một mảng đỏ thẫm.
Quý Vân khi thấy Dương Hạ bước vào lập tức giương ánh mắt cầu cứu, cô nghĩa Thẩm Dương Hạ có thể cứu mình, nhưng lại không biết anh mới là người mang bóng tối đến cho mình .
"Con chó này, thấy lão đại vào không biết cúi đầu chào sao ?" Mấy tên đàn em thấy Dương Hạ bước vào lập tức cúi đầu cung kính, một trong số đó còn mạnh mẽ đạp lấy đầu Quý Vân úp xuống đất.
Cô ta bây giờ thảm rồi, chân tay bị rút sạch móng, trong miệng chỉ con thấy lởm trởm một hai cái răng, trơ trọi một bộ lợi toàn máu.
Hai đầu gối đã bị gậy bóng chày đập nát, Quý Vân vừa trải qua những giây phút đau đến chết đi sống lại.
Cô thực sự muốn cắn lưỡi để giải thoát, nhưng làm gì con răng mà cắn.
Thật ra thì Dương Hạ cho phép đám đàn em của mình tuỳ ý hành hạ cô ta, chỉ với một điều kiện, để cô ta còn sống và đủ ý thực nói chuyện với anh là được.
Dương Hạ ung dung đến trước ghế lớn giữa phòng, cầm trên tay ly rượu đỏ.
Lãnh đạm nhìn một cảnh kinh dị trước mắt.
Đối với anh mà nói, tất cả những đau đớn mà Quý Vân phải chịu chẳng là gì so với Bảo bối của anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...