Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Sở Từ cho tiền đừng nói là tiêu hai tuần, chính là một tháng cũng có thể.
Chẳng qua dù sao vừa mới khai giảng muốn mua đồ dĩ nhiên không ít. Cho
nên ra tay hơi hào phóng.

Trước mắt cô đều đã nói như vậy, Từ Nhị sẽ không tiếp tục kiên trì. Chỉ là cúi đầu trầm giọng lại nói: "Sở Từ,
tôi, tôi sẽ... cố gắng đọc sách. Tương lai... báo đáp cô."

Báo đáp? Khóe miệng Sở Từ hơi run rẩy, cậu bé này tâm nhãn rất nhiều nha. Tại sao bị mẹ kế ép buộc thành như vậy?

Chữ báo đáp này mặc dù nghe qua hợp tình hợp lý. Nhưng bây giờ ở trong
thôn, quan hệ của hai người mọi người đều biết rõ ràng trong lòng. Nếu
Từ Nhị thật sự phát đạt, đối với nàng cũng không nên dùng từ báo đáp.
Cho nên lời nói này của y không thể nghi ngờ chính là xếp nàng ở vị trí
ân nhân, nhìn như gần gũi nhưng thật sự cố tình xa cách.


Sở Từ
nhìn y nghĩ thầm: tương lai không biết có thể nuôi ra người vong ơn phụ
nghĩa hay không. Nhưng nhìn thấy ánh mắt của y thật sự rất chân thành
nên cất hoài nghi lại.

Dù sao nàng đối xử tốt với cậu bé này bất
quá chính là nể mặt Sở Đường, cũng chính là chuyện tiêu chút tiền, không đáng so đo với loại người đọc sách tính tình bướng bỉnh này.

Sở Từ không lên tiếng trả lời, tiếp theo đi kiểm tra hành lý của hai người một lần. Sau đó tiễn hai người ra cửa.

Từ đường cũ nát này phảng phất giống như trong một đêm nàng vừa mới mượn
xác hoàn hồn, xung quanh yên tĩnh nghèo túng. Trong sân ngoài sân đều lộ ra vài phần thê lương.

"Sở Từ, đúng lúc bác tìm cháu có việc!"

Sở Từ chưa kịp cảm khái bao lâu, trong sân đã có mấy vị khách không mời mà đến. Đều là người quen xem như Sở Từ biết. Trong đó cầm đầu là thôn
trưởng và bí thư thôn, theo sau là một số cán bộ của thị trấn. Trước kia lúc bọn họ tìm đến Sở Từ hầu hết đều vì thôn dân khiếu nại. Nhưng đã
lâu nàng không đi bộ chung quanh, thật không biết người nào đui mù lại
nói nàng trộm cướp ở trước mặt những người này.

"Thôn trường, không phải nhà ai lại mất gà vịt dê bò chứ?" Sở Từ nhìn lên thấy người trực tiếp nói.

Cán bộ thôn này chức quyền cũng không nhỏ, ít nhất các thôn dân đều nghe
bọn họ chỉ huy. Nếu không phải Sở Từ còn nhỏ tuổi thì không biết đã bị

những cán bộ này nhắm đến bao nhiêu lần.

Thôn trường mỉm cười một cái: "Lần này bác đến là thông báo cho cháu một tin tốt!"

"Gần đây cháu biểu hiện không tệ, còn biết nuôi em trai mình đi học. Cuối
cùng đi lên đúng đường. Cho nên bác và bí thư quyết định cho cháu hưởng
sự đối đãi giống như những người khác."

"Là chỉ..." Sở Từ nhíu mày lại hơi sửng sốt.

"Đương nhiên là trách nhiệm làm ruộng! Thôn chúng ta nhiều, cho nên mỗi người
có thể chia được không ít đất trồng, một người hai mẫu và ba điểm. Nhà
cháu bây giờ tổng cộng ba nhân khẩu, cũng chính là sáu mẫu và chín điểm. Đất trồng này cũng đã chia cho cháu xong, chính là một mảnh dưới chân
núi kia..." Thôn trường lại nói.

Sở Từ vừa nghe hơi há hốc miệng, trách nhiệm làm ruộng? Nàng vội vàng suy nghĩ, lúc này mới từ trí nhớ
lay ra một chút chuyện trồng trọt có liên quan đến.


Trách nhiệm
làm ruộng này chia theo đầu người, chia ruộng này mới có lợi. Dù sao
người nhà nông chính lấy làm ruộng là chính, mới có thể có lương thực,
có thể nuôi sống cả nhà. Chính là chỉ trông vào làm ruộng cuộc sống khó
tránh khỏi sẽ hơi vất vả. Dù sao làm ruộng mặt hướng lên trời không nói, hơn nữa chờ đến khi thu hoạch còn cần bạn nộp lên trên một phần lương
thực. Đây cũng là nguyên nhân hầu hết người trong thôn đều nghèo. Đặc
biệt là thôn Thiên Trì, số lượng nộp thuế lương thực rất cao, một mẫu
phải nộp lên gần một phần ba số lượng. Gần như tương đương cắt thịt
trong lòng thôn dân.

Chỉ là ban đầu Sở Từ cũng không nghĩ tới
trồng trọt. Dù sao nàng đối với mặt thời tiết và gieo trồng cũng không
rành. Hơn nữa, ban đầu nàng đã quyết định qua mấy ngày nữa đi lên huyện. Nhưng bây giờ nếu từ chối, chỉ sợ chuyện này chưa chắc là việc tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận