Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Editor: demcodon

Sở Từ nghe được Thôi Hương Như nói lời này
không khỏi hơi sửng sốt, đột nhiên hiểu được tại sao mặc dù vì nàng mượn xác hoàn hồn cũng không nhịn được có cảm giác đặc biệt quan tâm Thôi
Hương Như. Cô gái này mặc dù tính cách quá mức ôn hòa, nhưng tâm địa xác thực rất lương thiện. 900 đồng cũng không phải một con số nhỏ mà chị
vừa mở miệng đã muốn lấy ra cho nàng mượn.

Nàng và Sở Đường đã
hỏi qua chi phí vật liệu cần thiết để xây một ngôi nhà. Giá của một viên gạch xanh đỏ là khoảng 4 xu, dự tính xây nhà ngói 3-4 gian cũng chỉ cần hơn 1000 đồng. Đương nhiên, số tiền này kỳ thật chỉ là chi phí ngói và
gỗ, nhân công bình thường đều xuất từ lao động trong thôn, bà con quê
nhà ngược lại không để bụng chút tiền công này, bao cơm là được.

"Em và Sở Đường không thiếu tiền, hơn nữa trước mắt cũng không cần xây nhà. Trước ở tạm, qua mấy ngày nữa Sở Đường và Từ Nhị đều phải đến huyện đi
học. Em nghĩ đến lúc đó thì đi theo đến huyện nhìn xem sẽ có nhiều cơ
hội." Sở Từ cũng không gạt mà mở miệng nói.

Thôi Hương Như hơi ngạc nhiên: "Đồ bên huyện kia đắt hơn trong thị trấn. Một đứa con gái như em tìm công việc cũng khó."

Nhưng mới nói xong câu này, Thôi Hương Như lại liếc mắt nhìn Sở Từ một cái
cười nói: "Nhưng tính tình của em bây giờ còn đáng tin hơn Sở Đường nữa, hẳn là cũng có chủ kiến của mình. Nếu em đã thật sự quyết định rồi, chờ đến lúc em chuẩn bị đi thì nói với chị một tiếng. Chị cũng không có
người thân ở thôn Thiên Trì, chi bằng cũng đi lên huyện nhìn một cái xem có nhà xưởng lớn nào cần người hay không."

Bây giờ chị không có
việc làm, vì nuôi sống bản thân khẳng định phải đi chung quanh cầu thần
bái Phật. Hơn nữa người ly hôn trong thôn rất ít, ba ngày hai bữa đều có người nhìn chị nói ra nói vào. Loại ngày tháng này chị cũng không muốn
tiếp tục trải qua.


Sở Từ gật đầu đồng ý.

"Chị, Từ Nhị sốt rất cao." Sở Đường sờ trán Từ Nhị cau mày nói.

"Em đến trạm thu mua bên kia mua chút phân tằm về. Nếu có trần bì (vỏ quýt) thì tốt nhất cũng mua một ít về, đi nhanh về nhanh." Sở Từ dặn dò về
phía cậu một câu.

Phân tằm là vật bài tiết của tằm, bình thường
là màu xanh đậm. Người dân trong thôn nuôi tằm cũng sẽ thu gom phân tằm
lại. Bởi vì thứ này coi như là thuốc đông y, nó xuất hiện vào lúc này.
Mấy ngày hôm trước Sở Từ nhìn thấy ở trong trạm thu mua, trong sách Phúc Duyên đã tự động giải thích về phân tằm. Bởi vậy nàng mới biết được
phân tằm có thể chữa chứng ợ nóng, dùng để hạ sốt là rất tốt. Hơn nữa
tằm ăn lá dâu rất sạch sẽ, cũng không ghê tởm.

Sở Đường cũng
không biết những thứ này. Nhưng cậu không có nghi ngờ gì với lời nói của Sở Từ. Bởi vậy lập tức ra cửa, Sở Từ lại đi một vòng trong sân. Thừa
dịp Thôi Hương Như không chú ý thì lấy mấy thứ giống như cuộn chỉ gai từ trong không gian ra.

Thứ này gọi là rễ trúc, là nàng hái xuống
từ trên cây trúc hoang dã ở trên núi. Không gian của nàng trước mắt chỉ
có 10 mét vuông. Tuy hơi nhỏ, nhưng bây giờ đã bỏ đủ loại đồ vật. Ví dụ
như nấm hoang tìm được ở trên núi, hoặc là một ít thảo dược kỳ quái.
Đương nhiên, mấy thứ này cũng không đáng giá, mỗi loại đồ cũng không
phải chứa rất nhiều. Bằng không căn bản là không bỏ xuống được.


Sở Từ không hiểu dược lý, bởi vậy chỉ cần sách Phúc Duyên ghi lại. Dưới
tình huống không biết có quan trọng hay không chỉ có thể thu gom hết.

Chờ Sở Đường mua về hai loại dược liệu, Sở Từ trực tiếp ném ba loại này vào trong nồi nấu lên. Nước sôi không bao lâu thì kêu Sở Đường giúp Từ Nhị
uống hết.

Trong hạng mục dược lý này, trình độ của Sở Từ không
cao, các liều dùng nàng biết được đều dựa trên các loại thuốc biết được. Cho nên rất đơn giản, đối với liều lượng cũng không có yêu cầu quá lớn.

Hơn nữa trong lòng Sở Từ, Từ Nhị và nàng không thân quen không nói, còn mất trắng 20 đồng của nàng. Cho nên đối với chàng trai yếu đuối này nàng
cũng không phải quá để bụng. Sau khi đút thuốc xong thì để cho Sở Đường
trông. Nếu tình huống chuyển biến xấu thì đưa người đến bệnh viện một
lần nữa.

- -- ---- ---

Chương 75: Tính cách không tốt

Editor: demcodon

Từ Nhị hiện tại trên danh nghĩa là chồng của Sở Từ. Nhưng so với Sở Từ,
Thôi Hương Như và Sở Đường ngược lại càng quan tâm y hơn. Hai người ở
bên cạnh chăm sóc trông y. Nếu không phải thuốc của Sở Từ có chút tác
dụng thì Sở Đường đã sớm nóng nảy.


"A Đường, dáng vẻ chàng trai này cũng tốt. Em đối xử tốt với cậu ấy làm gì?" Sở Từ vừa luyện tập đồ gỗ vừa nói.

"Hiện tại cậu ấy là anh rể của em." Sở Đường nói một câu xong lại nói tiếp:
"Chị, chị cũng thật là. Bây giờ chị nên chăm sóc cậu ấy nhiều một chút,
chờ cậu ấy tỉnh lại thì biết lòng tốt của chị. Tương lai sẽ an tâm làm
người nhà của chúng ta."

Sở Từ trợn mắt xem thường, cũng chỉ có
cậu bé này có thể coi trọng đứa con trai mông nhỏ như vậy. Nàng vừa
tưởng tượng vị trí chồng của mình bị tên ngu ngốc như vậy chiếm đi thì
cảm thấy nghẹn trong lòng. Nhưng cũng may tuổi hai người còn nhỏ, tương
lai nếu rời khỏi thôn này cũng không có ai nhắc đến mối quan hệ giữa hai người. Dù sao mối quan hệ này cũng chỉ dùng để đối phó người nhà họ Từ.

"Ưm..." Hai chị em đang nói chuyện thì trong phòng phát ra tiếng người rầm rì.

"Hai chị em đừng nói chuyện nữa, người tỉnh rồi kìa, nhanh vào nhìn xem!" Thôi Hương Như vội vàng kêu một tiếng.

Sở Từ khẽ hừ một tiếng ném cái đục trong tay, nghênh ngang phóng khoáng đi vào. Chỉ nhìn thấy Từ Nhị đã mở mắt, dáng vẻ suy yếu nhìn qua còn yếu
đuối hơn con gái. Sở Từ nhìn dáng vẻ này của y thái độ mới tốt hơn một
chút.

May mắn dáng vẻ tốt, sau này nuôi thêm không chừng mông có thể lớn một chút, người cũng không ngốc như vậy.

"Sở... Đường?" Sắc mặt Từ Nhị tái nhợt, nghi ngờ nhìn mọi người trong phòng.

"Từ Văn Viễn, cậu đã tỉnh? Bây giờ cảm giác thế nào? Bây giờ cậu thiếu máu, tớ sẽ nhờ chị của tớ đi mua chút gan heo cho cậu tẩm bổ." Sở Đường vui
tươi hớn hở nói, nghiễm nhiên xem Từ Nhị thành người trong nhà.

Sở Từ cảm thấy tên này của Từ Nhị thật ra không tệ, có chút văn vẻ. Không
giống những người khác trong thôn, không phải Vệ Quốc thì là Kiến Dân

hoặc là Kiến Nghiệp, Giải Phóng gì đó. Đúng rồi, nàng nhớ rõ trước đó Sở Đường có nói Từ Vân Viễn có anh cả, anh chàng đi tham gia quân đội kia
hình như tên là Từ Vân Liệt, cũng không biết đã chết chưa. Nếu còn sống, chờ hắn trở về nàng nhất định phải đòi một số tiền bù lại tổn thất lần
này của nàng.

"Tại sao tớ ở chỗ này? Ba mẹ tớ đâu? Bọn họ..." Từ Nhị chỉ cảm thấy suy yếu khó chịu.

Nhắc đến người nhà họ Từ, Sở Đường giận sôi máu: "Bọn họ? Từ Nhị, cậu thả
lỏng đi. Sau này bọn họ không sẽ không làm phiền cậu nữa. Bọn họ đã
thương lượng với chị của tớ xong, tương lai cậu đến nhà chị em tớ ở rể,
còn ký giấy cam đoan sau này cậu không cần về nhà họ Từ ở."

"Cái
gì? Cậu, chị cậu..." Từ Nhị lập tức trợn mắt lên, thở hổn hển. Y dùng
cái chết để uy hiếp, cuối cùng còn phải chà đạp bản thân sao? Hơn nữa,
chị Sở Đường...

Y cũng biết được Sở Từ bình thường trộm cướp lừa gạt, tính cách thật không tốt, có khác gì ở rể cho gia đình kẻ điên kia chứ?

Sở Đường chỉ cảm thấy dáng vẻ của Từ Nhị như vậy dường như là một lòng
muốn chết, trừng to mắt với vẻ mặt không cam lòng, thở hổn hển, dường
như giây tiếp theo mạng nhỏ sẽ không còn.

"Ồ, tính tình quả nhiên rất lớn. Nhưng thật đáng tiếc, mọi chuyện đã thành kết cục đã định. Bây giờ cậu cho dù chết cũng là người của tôi. Cho dù có người đi ngang qua mộ phần của cậu cũng sẽ chỉ vào ngôi mộ phun nước miếng nói cậu vô
dụng, chết cũng không yên, muốn tôn nghiêm muốn tự do thì tự mình kiếm,
biến thành như vậy còn không phải bản thân ngu sao? Hơn nữa, tôi nghe
nói cậu có thành tích và danh tiếng ngang hàng với A Đường trong trường. Nhưng bây giờ xem ra cậu ngay cả một nửa A Đường cũng không bằng, ít
nhất nó thức thời hơn cậu. Lúc trước ở nhà họ Sở chịu nhiều thiệt thòi
như vậy cũng không từ bỏ. Cậu khen ngược, mới bị thiệt thòi 1-2 năm đã
không nhịn nổi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận