Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Vốn dĩ có rất nhiều người cố ý đến xem chuyện cười mà thôi.
Nhưngn lại phát hiện ba ngày này Sở Từ giống như người không có việc gì.
Thậm chí ngược lại ngày càng xuất hiện ở quán ăn, thỉnh thoảng còn sẽ làm phục vụ tự bưng bê thức ăn, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, càng làm cho mọi người đáng nhiên hơn.
Nhờ lời chúc phúc của Lữ Lương Tây, việc kinh doanh ba ngày qua của Sở Từ mỗi ngày một tốt hơn.
Quán ăn mở rộng ba căn cửa hang có rất nhiều chỗ ngồi, nhưng từ sáng đến nửa đêm gần như đều đầy kín, kiếm tiền đầy chén.
Sở Từ vui vẻ đến mức miệng sắp không khép được.
“Cô chính là Sở hàng triệu kia hả?” Nàng vừa ra khỏi cửa, một thiếu niên chỉ trỏ khắp nơi, không chú ý tiến lên hỏi một câu.
Sở hàng triệu...!thật thô tục!
Đi theo bên cạnh Sở Từ là một cô bé và hai con ngỗng trắng.
Con ngỗng này cũng rất lạ, nó ngoan ngoãn đi theo bên cạnh căn bản không đi loạn, dọa chạy một số người đến xem náo nhiệt.
Nhưng dù vậy cũng có một số người không sợ bị mổ tiến lên.
“Chị ơi, tại sao bọn họ lại nói chị là Sở hàng triệu?” Sở Nữu Nữu nói với vẻ mặt khó hiểu.
Cô bé đến huyện đã ba ngày, nghe được nhiều nhất chính là ba chữ này.
Hơn nữa còn liên quan đến chị họ đã giúp cô bé.
Sở Nữu Nữu vốn dĩ gọi Sở Từ là chị họ.
Nhưng Sở Từ nghĩ kỹ lại, dù sao tương lai cô bé cũng vào hộ khẩu do nàng đứng tên.
Ngược lại còn không bằng kêu nàng là chị giống Sở Đường.
Bây giờ nàng đã có em trai và em gái.
Em gái còn là một cô bé mềm mại, siêng năng và dễ mến như vậy.
Quả thực đều phải đi lên đỉnh cao của cuộc sống.
Hơn nữa thằng nhóc Sở Đường quá trưởng thành và vững vàng.
Một chút tính tình của trẻ con cũng không có, giống như cái đuôi của người lớn.
Đâu giống Sở Nữu Nữu, có quá nhiều thứ không hiểu, chỉ biết làm việc một cách ngu ngốc, cái gì cũng phải nàng dạy mới có cảm giác thành tựu.
Sở Từ sờ mái tóc sơ vàng của Sở Nữu Nữu, cười nói: “Đó là bởi vì bọn họ biết tương lai chị có thể kiếm được nhiều hơn hàng triệu đồng.”
Sở Nữu Nữu vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng, không nghe thấy nhiều tiếng gió.
Cho nên lúc này chỉ mơ màng gật đầu.
Mà thiếu niên tiến lên hỏi kia nam sinh trên mặt hơi xấu hổ, cảm thấy bà chủ Sở này thật sự rất kiêu ngạo và thái quá.
“Bà chủ Sở, ngài Lữ muốn tặng 1 triệu cho huyện cô có biết không?” Thiếu niên đột nhiên mở miệng hỏi tiếp.
Thiếu niên này trông cũng không tệ lắm, gương mặt trắng mịn, mặc áo sơ mi trắng.
Bên ngoài mặc một bộ quần áo xanh quân đội, kiểu tóc học sinh.
Nhưng cùng là quần áo xanh quân đội, người này lại mặc ra cảm giác như quân phản động.
Đâu giống như Từ Vân Liệt, màu máu quân nhân, xương sắt tranh đấu.
Nghĩ đến Từ Vân Liệt, Sở Từ mím môi, có một câu nói rất đúng: Một ngày không gặp, như xa ba năm.
Sở Từ ngẩn ngơ, cho đến khi thiếu niên đối diện ho khan một tiếng mới lấy lại tinh thần nhìn gã: “Tôi biết, thì làm sao?”
“Cô...! không chuẩn bị lấy chồng sao? Con gái nào cũng phải lấy chồng.
Ngài Lữ có thành ý như vậy, tương lai cuộc sống của cô nhất định rất tốt, lại còn có thể bởi vì vậy tạo phúc cho dân chúng huyện Y Thủy chúng ta...” Thiếu niên lại nói.
“Cậu hiểu biết còn rất kỹ, vậy cậu lấy không?” Sở Từ bật cười nói.
Đối phương vừa nghe thì đỏ mặt lên: “Tôi là con trai, sao có thể giống nhau được.
Hơn nữa ngài Lữ tìm chính là cô...!Cô không tin thì hỏi mọi người đi, có phải rất nhiều người muốn cô lấy ngài Lữ hay không?”
Đúng là rất nhiều, mấy ngày nay Sở Từ đã nghe nhiều cuộc thảo luận về chuyện này.
Rốt cuộc hàng triệu đồng đấy, có thể làm được rất nhiều chuyện.
Nếu dùng để xây trường học và thuê giáo viên, tương lai huyện Y Thủy sẽ có thể giảm nạn mù chữ rất nhiều.
Thậm chí có thể thay đổi cuộc sống của nhiều người.
Nhưng điều này có liên quan gì đến nàng?
“Mấy người muốn tôi lấy thì tôi phải lấy hả? Cậu là ba tôi hay là mẹ tôi? Rảnh rỗi không có việc gì mà quan tâm chuyện của tôi.” Sở Từ trừng gã một cái, tiếp theo đột nhiên lại hỏi: “Cậu có đi học không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...