Editor: demcodon
Sở Từ không những không tức giận mà còn hơi vui vẻ.
Nàng gần như đã hiểu được tính cách của tiểu hòa thượng Ngộ Trần.
Nếu nàng đánh trả hợp tình hợp lý, bình thường cậu sẽ không quá dong dài, chỉ cần dưới tình huống không uy hiếp tính mạng của đối phương mà bảo vệ lợi ích của mình thì công đức dường như cũng không bị trừ.
Trước đây mâu thuẫn giữa Hàn thị và Thôi Hương Như, nhưng không liên quan nhiều đến nàng.
Nàng tùy tiện ra tay, tiểu hòa thượng nhất định không vui.
Nhưng bây giờ thì khác, tất cả những gì làm ra từ sách Phúc Duyên đều bị lợi dụng một cách gian dối.
Nếu nàng làm cho Hàn thị 'nho nhỏ' hơi không thoải mái cũng là theo lý thường phải làm.
Tất nhiên, hiện tại nàng sẽ giữ lại mạng cho Hàn thị, nhưng cái mạng này có thể ở lại bao lâu vậy cũng khó nói.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, các mạng này nàng nhất định lấy rồi.
"Em họ, em cười cái gì vậy?" Tần Trường Bình thấy Sở Từ đột nhiên cười chế nhạo làm một người đàn ông cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng, không nhịn được hỏi.
Sở Từ nhướng mắt nhìn y nói: "Không có gì, chỉ là nghĩ đến mấy chuyện vui vẻ thôi."
"Vui vẻ? Đối phương bán thuốc này rẻ hơn em, chắc là có thể cướp đi nhiều khách của em phải không?" Tần Trường Bình lại nói, trong lòng nhìn không hiểu đứa em họ Sở Từ này.
Trước đây y nghe em gái của mình nói tính cách của Sở Từ mạnh hơn không giống trẻ con, y vẫn không tin.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy cô em họ này quả thật sâu không lường được, khôn lanh hơn cấp trên trong nhà máy của y.
"Anh họ yên tâm, trong lòng em biết rõ." Sở Từ cười, sau đó liếc nhìn y một cái lại nói: "Anh họ, tiền lương trong nhà máy chỗ anh làm là bao nhiêu?"
Tần Trường Bình sau khi có bằng cấp 3 đã làm việc trong nhà máy.
Bởi vì thông minh và chịu làm nên cũng có được một chức vụ nhỏ.
Lúc nàng muốn mở rộng xưởng thuốc kia, dì đã trực tiếp kêu Tần Trường Bình xin nghỉ phép trở về giúp nàng.
Dù sao Tần Trường Bình biết rất nhiều về mặt này, có thể chú ý đến một số chi tiết.
Nhà máy sản xuất dược phẩm mà y đang làm là của nhà nước, thuốc sản xuất ra không giống với thuốc trong xưởng củan nàng sản xuất ra, cũng không có mâu thuẫn gì.
"Cũng không tệ lắm! Hiện tại anh có thể kiếm được 70 đồng một tháng, hàng năm vẫn có chút trợ cấp.
Nhà máy sẽ tặng một ít gạo và bột mì..." Tần Trường Bình cười còn nói sự thật.
"Anh đến giúp em, em bảo đảm tiền lương của anh không dưới gấp hai lần so với nhà máy cũ của anh, hơn nữa trợ cấp rất tốt, thế nào?" Ánh mắt Sở Từ sáng lên, dụ dỗ nói.
Nàng có thể trả tiền lương cao hơn.
Nhưng nếu quá cao chỉ sợ Tần Trường Bình đến cũng cảm thấy không an tâm, giống như Thôi Hương Như.
Dù sao lương trung bình của mỗi người cũng khoảng 5-60 đồng.
Nếu y đột nhiên có mấy trăm đồng, chỉ sợ không ngủ đươc.
Hơn nữa dù sao nàng cũng là bà chủ, cũng sẽ không ngốc đến mức tặng tiền không ra ngoài.
Mặc dù đó là anh họ ruột của mình.
"Hả?" Tần Trường Bình sửng sốt: "Anh? Anh không được đâu.
Nếu em thật sự cần thì anh sẽ thỉnh thoảng đến giúp em là được.
Nhưng kêu anh lấy tiền của em, mẹ anh mà biết còn không đánh chết anh sao?"
Mẹ
.