Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Lúc này Thôi Hương Như đang nằm trên giường, những dơ bẩn trên mặt đã được lau sạch.
Mặc dù vẫn hơi bầm tím sưng đỏ, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ bình thường.
Làn da của cô vốn dĩ trắng nõn, hơi mượt mà, gương mặt hơi thân thiện.
Hơn nữa giờ phút này dáng vẻ suy yếu, so với ngày hôm qua chẳng khác gì hai người.
Thẩm Dạng sửng sốt.
Ngày hôm qua y ước gì cách Thôi Hương Như này thật xa.
Cho nên sau khi đưa người vào bệnh viện cũng chưa đi đến phòng bệnh cẩn thận nhìn quá.
Mà trước đó khi y đến thôn Thiên Trì, Thôi Hương Như đã đánh nhau đến te tua.
Nếu không phải bởi vì người bên cạnh chỉ trỏ, y căn bản không biết người phụ nữ điên ngày hôm qua chính là Thôi Hương Như dịu dàng hiền lành trong miệng Từ Vân Liệt và Sở Từ.
Nhưng dáng vẻ ngày hôm nay, thật ra xác thực có mấy phần thân thiện.
"Em gái, chị của em thế nào rồi?" Thẩm Dạng thu lại sự ngạc nhiên trong mắt, đưa giỏ trái cây qua mở miệng hỏi.
Thôi Hương Như vừa thấy y đến sắc mặt đột nhiên trở nên bối rối, trên mặt không khỏi đỏ bừng.
Nhưng đỏ mặt cũng không phải bởi vì dáng vẻ đẹp trai của Thẩm Dạng, mà là nghĩ đến cảnh xấu hổ ngày hôm qua.
"Nghỉ ngơi điều dưỡng mấy ngày sẽ khỏe lại." Sở Từ khách sáo nói một câu.
Sau lại nói tiếp: "Anh Thẩm, chuyện của chị Hương Như ít nhiều cũng nhờ anh.
Nhưng em vừa mới nghe chị ấy nói tối hôm qua không cẩn thận làm dơ xe của anh...
Anh xem ghế trong xe có thể tháo ra giặt sạch hay thay cái khác hay không? Em sẽ bỏ tiền cho nó."
Thẩm Dạng vừa nghe lời này lập tức không vui: "Không cần đâu, dù sao anh cũng không ngồi ghế sau."
Đây là sự thật.
Ngày hôm qua, sau khi trở về y đã rửa sạch xe hơi từ trong ra ngoài một lần, cũng mở ra thông gió qua một đêm cũng tốt hơn.
Vốn dĩ trong lòng thật sự không thoải mái, nhưng cẩn thận nghĩ lại y và Từ Vân Liệt đều ngồi ghế phía trước.
Cho dù xe dơ cũng không ảnh hưởng đến y nên cũng không sao cả.
Thái độ của Thẩm Dạng xác thực phóng khoáng.
Sở Từ không thích người tính toán chi li, thấy y đã nói như vậy tự nhiên cũng không tiếp tục đề cập đến, nghĩ sau này cùng lắm thì bao y một bữa ngon là được.
Mặc dù Thôi Hương Như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng trong lòng ngược lại còn áy náy, suy nghĩ một hồi vẫn nói: "Anh Thẩm, ngày hôm qua tôi quá kích động, xin lỗi anh."
Cô rũ mi nói xin lỗi, giọng nói cũng chậm rãi, sắc mặt trắng bệch trông rất đáng thương.
Thẩm Dạng nhìn qua, tức giận trong lòng đã tiêu tan hơi phân nửa.
Nhưng dù sao đêm qua cũng bị cô lăn lộn không nhẹ.
Cho nên vẫn nói: "Không dám, không dám, chỉ cần cô đừng uống thuốc một lần nữa là được."
"Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người khác uống thuốc diệt chuột tự tử.
Cô là người đầu tiên trong lòng tôi dám ngược đãi bản thân như thế.
Tôi khuyên cô...
khụ khụ, lần sau...
nếu thật sự có lần sau thì chọn cho mình cách thoải mái một chút..." Thẩm Dạng lại nói tiếp.
Sở Từ vừa nghe trừng to mắt nhìn, cũng cảm thấy Thẩm Dạng nói những lời khó nghe.
Nhưng vừa muốn nói gì lại bị Thôi Hương Như túm tay.
"Không trách anh Thẩm.
Ngày hôm qua là tôi sai." Thôi Hương Như vội vàng nói.
Sau khi đã biết cảm giác khi uống thuốc, cô thật sự không có dũng cảm uống một lần nữa, súc ruột hơn ba tiếng.
Đến bây giờ còn cảm thấy cả người khó chịu, càng miễn bàn đến bụng chịu đựng đau đớn khi ngày hôm qua uống thuốc vào.
Một giây đó, trong lòng cô thật sự hơi hối hận.
Thẩm Dạng nhíu mày, nghĩ rằng người phụ nữ này đã thành thật hơn nhiều.
Bởi vậy lại nói: "Như vậy mới đúng.
Nếu không phải hôm nay nhìn thấy người thật, tôi còn nghĩ rằng hôm qua gặp ác mộng."
Sở Từ co giật khóe miệng, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thẩm Dạng, y có thái độ của người được dạy dỗ đàng hoàng.
Ngoại trừ là khi uống rượu xong mới có mấy phần cà lơ phất phơ.
Nhưng bây giờ khác biệt với bình thường rất lớn, quả thực chính là sắc mặt của một tiểu nhân.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...