Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Trong phòng riêng có mùi thơm ngào ngạt, có bình hoa mai đặt trên bệ cửa sổ của phòng riêng, nhìn qua rất đẹp.
Vách tường rất sạch sẽ nhẵn bóng, dường như đã được sơn mới lại.
Vì che bột màu trắng phía trên còn đặc biệt tìm một tấm rèm vải để chắn nó, có vẻ như cả căn phòng đều có một bầu không khí trang nhã.
Còn có bộ bàn ghế này, tay nghề làm rất tinh xảo, nhìn qua cũng thấy giá không rẻ.
Tiền của con trai ông chỉ sợ đều bị cô gái này tiêu hết.
Hèn gì vợ ông thử đủ mọi cách cũng không lấy được 1 xu từ trong miêng con trai cả.
"Sở Từ đâu? Đã lâu như vậy tại sao người còn chưa đến?" Thái độ của ba Từ không khỏi càng thêm nặng nề.
Người phục vụ sửng sốt, luôn cảm thấy ông già này đến gây chuyện.
Nhưng nếu đến gây chuyện tại sao bà chủ còn sắp xếp người ở đây? Thậm chí còn cho đầu bếp nấu ăn tiếp đãi? Điều này cũng quá kỳ lạ.
Nhân viên phục vụ ở chỗ Sở Từ đều được tuyển chọn rất kỹ càng, đảm bảo sẽ tốt hơn nhân viên bán hàng trong các hợp tác xã mua bán gấp ngàn lần.
Cho nên, mặc dù thái độ bây giờ của ba Từ không tốt.
Nhưng người phục vụ vẫn mỉm cười như cũ nói: "Ông chờ một chút, bà chủ lập tức đến đây.
Hơn nữa cũng đã dặn dò chúng tôi phục vụ món nguội.
Ông có thể nếm thử trước."
Sắc mặt ba Từ cứng ngắc.
Lúc này muốn nguội rất nhanh đã dọn đến.
Ba Từ vừa thấy hoa mắt chóng mặt, gần như quên việc tức giận.
Ông cũng mới vào cửa, nhưng không ngờ bốn người phục vụ đã bưng tám món nguội đến hĩ tới một chút đến đây bốn người bán hàng, thượng tám rau trộn.
"Chào ông, để tôi giới thiệu với ông trước đã..." Người phục vụ kia tiếp tục cười, thấy ánh mặt ngạc nhiên của ba Từ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ vào những món ăn nhẹ giọng nói: "Bốn món này là rồng bầu, nấm lá ngọc, ớt đỏ hầm, bánh thỏ đa sắc.
Bốn món bên cạnh là chân mây sốt mật ong, lưỡi vịt thủy tinh, giò tai hành Bắc Kinh và chả cua gừng.
Ngoài ra, bình rượu này là quà tặng khai trương của bạn bà chủ chúng tôi.
Cô ấy đặc biệt kêu tôi lấy ra cho ông nếm thử."
Ba Từ há miệng thở dốc, không biết nên nói gì.
Nhà ông một tháng cũng chưa thể ăn thịt một lần, thỉnh thoảng mới có thể ăn đậu hũ huyết heo cũng đã không tệ.
Nhưng Sở Từ lại cho người làm ra nhiều món mặn như vậy.
Món nguội đã như thế, vậy món nóng thì sao?
Tuy nói ăn tết cũng ăn được mấy miếng thịt heo.
Nhưng bây giờ nhìn mấy món nguội tinh xảo trên bàn Từ Bình vẫn không thể kiềm chế được bản thân.
Gương mặt già nua đặc biệt rối rắm, muốn nếm thử hương vị.
Nhưng lại ngại không giữ được mặt mũi.
Trong lòng không thích Sở Từ, nhưng lại muốn thừa nhận tài năng của nàng.
Thậm chí nghĩ, sớm biết rằng có thể ăn đến món ăn như vậy nên dẫn theo con trai út đến.
Đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng hưởng phúc, trông không khỏi cũng quá gầy yếu.
Người phục vụ nhìn biểu cảm của ba Từ trong lòng rất vừa lòng.
Mặc dù cô mới đến quán ăn này, nhưng trong lòng rất ngưỡng mộ Sở Từ.
Đừng nhìn bà chủ còn nhỏ tuổi, nhưng lại làm cho người ta rất ngưỡng mộ.
Nàng làm việc cẩn thận, đối xử với nhân viên mặc dù rất nghiêm khắc.
Nhưng chỉ cần các cô làm đủ tốt thì bà chủ nhỏ cũng đối xử tốt với các cô, cũng không có khách sáo.
Mỗi ngày trong quán nếu còn dư nguyên liệu nấu ăn còn sẽ kêu đầu bếp lấy ra chia cho mọi người mang về.
Có thể nói, từ khi vào làm ở đây, các cô ở nhà đều thành khách quý.
Bởi vì anh chị em trong nhà cũng nhờ các cô mà ăn được món ăn sở trường của Phúc Duyên Đài.
"Ông à, nếu ông có chuyện gì có thể kêu tôi.
Tôi đứng ở trước cửa." Người phục lại nói một câu rồi mỉm cười đi ra đóng cửa lại.
Từ Bình nhìn chằm chằm món ăn trên bàn, đứng ngồi không yên.
Một lát sau, vẫn cầm lấy đôi đũa gắp nếm thử, thử một lần lại không thu tay được, thiếu chút nữa nuốt luôn đầu lưỡi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...