Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Editor: demcodon
Người hàng xóm vừa nói xong thì sắc mặt của dì Tiền đều thay đổi: "Làm sao có thể chứ? Nó là một đứa con gái, làm sao biết điêu khắc đồ chứ? Đó không phải là công việc của đàn ông sao?"
"Chị Tiền à, tôi cảm thấy chuyện này chị đã vu oan cho Sở Từ rồi. Trước đó ba chồng tôi đã nói người bán đồ trang trí là cô bé. Ngay từ đầu mập mạp, sau đó ngày càng gầy đi, dáng vẻ rất xinh đẹp. Chỉ là đôi tay không dễ nhìn lắm, nhìn qua là biết đã từng làm việc cực nhọc... Ban đầu tôi cũng không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ nhìn thấy Sở Từ hoàn toàn phù hợp với những gì ba chồng tôi nói, không phải nó còn có thể là ai? Nếu là nó thì có tiền mở quán ăn cũng không có gì ngạc nhiên. Mấy người không biết đó thôi, những đồ trang trí này bán rất chạy, số tiền kiếm được cũng đủ để thuê mấy cửa hàng!" Người hàng xóm lại nói.
Sở Từ nhếch khóe miệng, phần lớn đồ chạm khắc gỗ thủ công đều dùng làm quà tặng. Bình thường mấy ông lão cũng chỉ mua mấy đồ trang trí nhỏ đơn giản.
Lúc này khi người hàng xóm này nói như vậy, mọi người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Thì ra là như vậy, xem ra là Lệ Châu làm sai rồi..."
Sắc mặt của Khương Lệ Châu cứng ngắc: "Tôi... tôi không phải cố ý..."
"Nhưng cô đã tạo thành ảnh hưởng." Sở Từ lạnh lùng nói một câu, sao đó nói tiếp: "Hai chị em chúng tôi trước đây đúng là rất nghèo, nhưng không có nghĩa là sẽ nghèo cả đời. Dựa vào hai bàn tay của mình kiếm tiền mà thôi, đã làm sai điều gì? Hôm nay mọi người đều có mặt, chuyện này mặc dù giải thích rõ ràng. Nhưng dù sao cũng thiếu chút nữa hủy danh tiếng của tôi. Dì Tiền và cháu ngoại gái của bà ấy nếu không xin lỗi thì hôm nay quán ăn cũng đừng buôn bán nữa!"
Sở Từ vẫn kiên trì như cũ, một câu xin lỗi không khó. Nhưng khó được làm cho dì Tiền cúi đầu. Nàng không phải không nhìn ra Khương Lệ Châu đi xung quanh nói xấu nàng hẳn là dì Tiền bày mưu đặt kế. Dù sao một cô gái không có thù hận sâu đậm với nàng, không cần thiết làm loại chuyện tốn công vô ích này.
Nhưng nếu làm phải trả giá đắt, hai cái tát kia nàng cũng làm sai.
Ánh mắt của dì Tiền chợt lóe: "Làm sao bọn tao biết được chuyện của mày... Ai bảo lúc trước mày không nói rõ ràng với mọi người chứ? Hơn nữa, Lệ Châu nhà tao đều bị mày đánh thành như vậy, mày còn muốn bọn tao xin lỗi mày? Tại sao?"
"Xem ý của dì là muốn tiếp tục đối đầu với tôi phải không?" Sở Từ cao giọng nói một câu.
Dì Tiền trừng mắt nhìn, dáng vẻ mặc kệ nàng. Dù sao quán ăn của bà buôn bán không tốt, chậm trễ chính là thời gian của Sở Từ. Bà sợ gì chứ?
Sở Từ cười lạnh, đột nhiên tiến lên túm Khương Lệ Châu từ phía sau dì Tiền lôi ra ngoài, trở tay một cái, duỗi chân đá "bịch" một tiếng, người quỳ trên mặt đất. Dường như có thể nghe được tiếng đầu gối cô nứt, tiếng hét chói tai nhức óc.
"Con người của tôi chính là như vậy, có thù báo thù, có oán báo oán. Mấy người nếu như không xin lỗi, tôi sẽ đánh tới khi cô nhận sai mới thôi!"
Nàng nói xong giơ tay lên dạy dỗ. Nhưng tay còn chưa rơi xuống mặt thì Khương Lệ Châu đã quá sợ hãi: "Đừng đánh tôi! Xin lỗi, xin lỗi..."
"Tôi nhớ rõ cô hẳn là học chung một trường với Sở Đường nhà tôi phải không? Trong trường này không dạy cho cô biết phân rõ phải trái sao? Cô hãy nói rõ ràng với tôi. Nếu lý do không đầy đủ, tôi cũng chỉ có thể chờ khai giảng tìm giáo viên của cô tâm sự một chút." Sở Từ lại nói tiếp.
Thời buổi này địa vị của giáo viên mặc dù không có nghiêm trọng như cổ đại, nhưng cũng không kém. Đặc biệt là học sinh cấp 3, thanh danh và phẩm chất của bọn họ đều rất quan trọng.
Cho nên Khương Lệ Châu vừa nghe câu này lập tức nói: "Đừng! Cô... cô muốn tôi nói cái gì..."
"Cô cảm thấy thế nào? Cô nói xấu tôi với mọi người, nhất định cũng phải có lý do chứ. Ví dụ như...là ai yêu cầu cô làm như vậy, có phải bởi vì đạt tới mục đích bôi đen hoặc là đuổi tôi đi hay không? Tóm lại, cô tốt nhất suy nghĩ kỹ nói sự thật. Nếu không người chịu thiệt chính là bản thân cô!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...