Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Editor: demcodon
Tất cả nguyên liệu Sở Từ làm trong món ăn đều là đã tốt còn tốt hơn, tuyệt đối không có chuyện ăn bớt ăn xén nguyên liệu. Cho nên lúc này hương vị cũng đủ làm cho tất cả mọi người gật đầu khen thưởng.
Nếu nói bàn khách đầu tiên có thể là do Sở Từ mời đến, thì những người khác lần lượt vào chắc chắn cũng không có. Nếu tất cả mọi người nói tốt thì tự nhiên càng làm cho người tin tưởng nó xứng với tên.
Bởi vậy, sau một tiếng, trong quán vốn vắng vẻ lần lượt chật kín người. Sở Từ dứt khoát phát cho mỗi khách hàng một thẻ số, kêu số theo thứ tự, cũng tránh cho một số rối loạn.
Rất nhanh, lúc quán đến giữa trưa thì người bên ngoài đã đứng xếp thành hàng dài, người xếp hàng càng nhiều. Người tò mò về quán ăn của Sở Từ càng nhiều. Ngoài ra rất nhiều người vốn dĩ có lòng xem náo nhiệt, làm cho cùng lúc đó khách của những quán ăn nhỏ khác chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
"Thật sự là tà môn! Mặc dù món ăn trong quán của nó nhiều hơn chỗ chúng ta, nhưng cũng không có gì đặc biệt. Tại sao những người này thà đứng chờ cũng muốn vào quán của nó?" Bà chủ quán bên cạnh lo lắng muốn chết, nhìn quanh cửa tạo thành một đội hình vòng cung làm cho người ghen tỵ, không khỏi nói với đàn ông nhà mình.
Vì tránh cho làm phiền quán bên cạnh. Lúc khách xếp hàng, Sở Từ đặc biệt đi ra ngoài dặn dò, cũng không có chiếm mặt bằng quán bên cạnh, cũng làm cho này bà chủ không nói nên lời.
"Có lẽ là mọi người thấy mới mẻ, hơn nữa lại là quán cơm trẻ con mở. Mọi người tò mò cũng rất bình thường, qua hôm nay thì tốt rồi." Ông chủ đi tới quán ăn nói.
"Nhưng hôm nay tôi mua rất nhiều nguyên liệu, không dùng thì không phải lãng phí sao?" Bà chủ hơi tức giận, lại buồn bã nói: "Tôi còn tưởng rằng khi quán ăn này khai trương sẽ đốt pháo để thu hút mọi người. Tôi cũng có thể nhân cơ hội chiếm chút lợi, ai nghĩ những người này giống như bị điên. Quán chúng ta chỉ có 2-3 bàn khách, chỗ trống như vậy bọn họ không đến, cố tình muốn đi chen với người khác! Thật sự bị bệnh!"
Bà chủ hầm hừ, người đàn ông bên cạnh cũng lắc đầu, trong mắt cũng hơi ghen tị.
"Ông nói có phải bởi vì con bé này trông đẹp hay không?" Bà chủ nói thầm một câu.
Tiếp theo, đột nhiên quay đầu đi về phía sân sau. Lúc trở về bên cạnh có thêm một cô gái trẻ tuổi, dáng vẻ cũng rất xinh đẹp. Mặt cô gái đỏ bừng: "Mợ, cháu thật sự phải làm như vậy sao?"
"Coi như giúp mợ một việc. Sau khi làm xong mợ mua cho cháu bộ quần áo mới." Bà chủ nói tiếp.
Vừa nói như vậy, cô gái mới miễn cưỡng đứng ở cửa, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Hôm nay trong quán có làm hoạt động, tất cả món ăn đều giảm giá 30%, ăn càng nhiều càng rẻ..."
"Nói to một chút! Tại sao cháu nói giống như chưa ăn cơm vậy?" Bà chủ vươn tay chọt một cái. Nhưng có lần đầu tiên, vừa mở miệng lần nữa giọng cô gái thật sự lớn hơn rất nhiều, kêu liên tục mấy lần mới làm cho bà chủ hài lòng.
Trong đám người thật ra có mấy người động lòng. Nhưng thật sự là bị hai cậu cháu này cướp hai bàn khách. Chẳng qua khác với bên Sở Từ chính là món ăn đầu tiên mới lên thì trong quán đã ầm ĩ.
"Món ăn quán bên cạnh xào ra giống hệt như trên tranh vẽ, hơn nữa hương vị cũng ngon, khó trách có nhiều người xếp hàng như vậy, hừ! Nhìn lại món ăn của mấy người đi, đậu hủ đều nát thành bã đậu. Bà đây là muốn tôi lấy muỗng múc ăn sao? Lúc tôi vào cửa thì mấy người còn nói đồ ăn giống như quán bên cạnh. Tôi khinh! Một chút mùi vị cũng không có, còn nói là đậu hủ cay? Tôi thấy giống như nước và bã đậu thì có!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...