Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Editor: demcodon
Tần Trường Tố thấy Sở Từ khăng khăng muốn đi xem cửa hàng cũng không có biện pháp ngăn cản, đành phải đi theo cùng. Nhưng trong lòng lại còn hơi thấp thỏm, lo lắng Sở Từ sẽ xài hết tiền tiết kiệm thật vất vả kiếm được.
Tần Trường Tố ở nhà Sở Từ khoảng một tháng cũng giúp đỡ rất nhiều việc. Chị họ của nàng cũng là cô gái không chịu rãnh rỗi, lại cảm thấy thiếu nhân tình của nàng. Cho nên càng cố gắng làm việc khi ở bên xưởng, cũng biết những dược liệu này cần cẩn thận. Cho nên cả ngày trừng mắt nhìn chằm chằm, sợ các dì làm việc không cẩn thận. Nhưng loại thái độ này của cô lại làm cho Sở Từ rất hưởng thụ, so sánh xuống thì cô càng thích hợp những người đó hơn Thôi Hương Như.
Một lúc sau, ba người Sở Từ đi đến trước một nhà.
Con phố này rất sôi nổi, có thể coi là khu vực trung tâm. Hai bên đường lớn gần như đều là các cửa hàng nhà nước kinh doanh. Sở Từ cũng đi dạo qua mấy lần, bên trong hầu hết đều dán một tờ giấy cảnh báo người bán hàng phải tôn trọng khách hàng. Mặc dù có cảnh báo, nhưng nhân viên bán hàng trong cửa hàng nhà nước kinh doanh này vẫn tỏ ra cao hơn người bình thường, bán đồ giống như bố thí, mặt đều hất lên trời.
- Nhưng mấy tháng gần đây, tư nhân kinh doanh có thêm mấy nhà, thái độ nhiệt tình chào đón so với gương mặt lạnh băng ở nhà nước kinh doanh quả thực là khác nhau như trời với đất.
"Chị ơi, thầy bọn em giao bài tập chính là để cho bọn em quan sát nền kinh tế xung quanh, chỉ ra sự khác nhau giữa nhà nước kinh doanh và tư nhân kinh doanh. Mọi người còn thảo luận trước kỳ nghỉ. Đa số mọi người vẫn cảm thấy nhà nước kinh doanh càng phù hợp hơn. Đất đai và kinh tế đều nằm trong tầm kiểm soát của nhà nước sẽ không sẽ xuất hiện thời đại địa chủ trước đây, nông dân có đất trồng trọt mới có thể nuôi sống bản thân..." Sở Đường chậm rãi nói.
Khóe miệng Sở Từ khóe hơi co giật. Thằng nhóc này đã đến tuổi nói về tình hình xã hội, gần đây khi mở miệng đều nói đến chính sách nhà nước. Nếu nàng có địa vị đời trước cũng không ngại nói với cậu mấy câu. Nhưng bây giờ nàng chỉ để ý lấp no bụng mình là được.
Sở Đường thấy Sở Từ không trả lời thì nói tiếp: "Nhưng chị ơi, em vẫn tin tưởng quyết định của chị. Dù sao hiện tại nhà nước khuyến khích kinh tế cá thể, chúng ta cũng không cần sợ người khác nói chúng ta muốn làm chủ nghĩa tư bản..."
Đây là sự thật. Một, hai năm trước cũng từng có người muốn làm tư nhân kinh doanh. Nhưng kết cục không tốt lắm, một mặt thẩm tra từ trên xuống quá chậm, mặt khác còn có người ba ngày hai bữa đều đến cửa hàng công kích. Cuối cùng, người nọ không biết bởi vì quy tắc nào bị bắt phải vào tù, cũng coi như là đáng tiếc.
Mặc dù là hiện tại cũng có không ít người cho rằng qua một thời gian nữa nhà nước sẽ lần nữa đả kích những cửa hàng tư nhân kinh doanh nhỏ. Đến lúc đó những người không lo trồng trọt đều không có kết cục tốt.
Nhưng Sở Từ lại cảm thấy mặt này căn bản không cần lo lắng. Trước kia sở dĩ là nhà nước kinh doanh chỉ là thời thế bắt buộc, mà bây giờ cuộc sống của mọi người đều ổn định. Nếu như phía trên sống chết lại kiểm soát tất cả các huyết mạch kinh tế trong tay thì tương lai đất nước này hơi ảm đạm.
"Đừng nói những chuyện này nữa. A Đường, em nhìn vị trí này thế nào?" Sở Từ mỉm cười, nhìn chằm chằm một căn nhà trống trước mặt.
Vị trí đại khái nằm giữa ngã tư đường, diện tích cửa hàng không nhỏ, diện tích khoảng một trăm mét vuông. Bên trái và bên phải đều là cửa hàng nhỏ bán quần áo và một quán ăn nhỏ. Bởi vì sắp đón năm mới nên buôn bán rất náo nhiệt.
Mà Sở Từ cũng muốn kiếm tiền ở mặt thức ăn, dụng cụ nhà bếp và bàn ghế đã sớm tìm người đóng. Chỉ cần có phòng trong vòng 3 ngày có thể khai trương. Hơn nữa dù sao nơi này cũng đủ lớn, vừa bán thức ăn vừa có thể thuận tiện bán một ít đồ vật trang trí cũng không chậm trễ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...