Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Editor: demcodon
Tần Trường Tố kiên định gật đầu. Nhưng tiếp theo xa xa nhìn chằm chằm sắc mặt chú Dương Sinh cũng hơi khó hiểu, buồn bã nói: "Trước kia lúc chị nhìn thấy chú ấy đại khái cũng mới 7-8 tuổi. Lúc ấy hình như là ở ngoài thôn, trong rừng cây cách đó không xa, chung quanh không có người. Chỉ là bởi vì chị đuổi theo con gà mái chạy đến mới đúng lúc gặp được. Khi đó trên mặt người đàn ông này không có nhiều nếp nhăn, mặt trắng bệt. Lúc nhìn thấy chị ánh mắt rất đáng sợ, còn nói nếu chị nói cho người khác biết thì giết chị giống như giết con gà. Dáng vẻ dữ tợn làm cho chị rất sợ hãi. Sau đó lại bị Vương thị dùng kẹo dỗ dành nên theo bản năng quên chuyện này đi..."
Nhiều năm như vậy, theo lý thuyết không thể nhớ rõ dáng vẻ người này trông như thế nào. Nhưng mấy ngày trước đó sau khi nghĩ đến chuyện của Vương thị, buổi tối cô không tự giác nằm mơ, trong mơ chính là gương mặt năm đó.
Năm đó người đàn ông này làm cho cô sợ hết hồn. Chỉ sợ là chính nguyên nhân này, hôm nay mới gặp mặt một lần đã lập tức nhận ra.
"Khi đó rõ ràng là người đàn ông rất tối tăm. Tại sao bây giờ lại xấu hổ như vậy? Nhưng chị có thể khẳng định tuyệt đối là đúng chú ấy. Chú ấy đeo mắt kính, mặc áo sơ mi trắng lấm tấm mồ hôi, trên cổ có một nốt ruồi đầy lông." Sau khi khó hiểu ngắn ngủi, Tần Trường Tố nói tiếp.
Với miêu tả như vậy, cả thôn có lẽ chỉ có một mình chú Dương Sinh. Nhưng Sở Từ vẫn không thể tin được người có quan hệ mờ ám với Vương thị sẽ là gã. Nhưng dù sao không thể trông mặt mà bắt hình dong, có phải là gã hay không còn phải quan sát mới biết được.
"Em họ, chị có cách có thể thử chú ấy." Tần Trường Tố lại nói.
"Chị nói đi!" Sở Từ chăm chú lắng nghe.
"Nếu quả thật là chú ấy. Vậy hiện tại không chừng chú ấy và Vương thị vẫn còn liên lạc nhau. Nếu Vương thị có thể thông qua chú ấy lấy được lợi ích từ chỗ em thì chú ấy nhất định sẽ làm." Tần Trường Tố nói một câu lại nói tiếp: "Tất nhiên, chúng ta cũng không vu oan người vô ích. Chỉ cần chú ấy có thể giữ được điểm mấu chốt. Cho dù chú ấy có quan hệ gì với Vương thị chúng ta cũng xem như không biết, không làm khó chú ấy. Em thấy được không?"
Sở Từ không khỏi thay đổi mấy phần suy nghĩ về Tần Trường Tố: "Vậy chị cảm thấy dùng cách gì dụ dỗ bọn họ?"
"Bài thuốc tẩy giun. Tất nhiên, chỉ lấy ra cái ngụy trang mà thôi." Tần Trường Tố lại nói.
Sở Từ nhìn người đàn ông cách đó không xa khóe miệng hơi nhếch lên: "Được, em sẽ tìm một cơ hội thả mồi ra, xem cá của chú ấy có cắn câu hay không."
Chuyện này xem như bài kiểm tra bản chất con người, thực sự là hơi không xác thực. Nhưng nàng cũng không phải chưa từng làm mấy cái xác thực này, không sợ làm thêm một cái.
- -- ---
Buổi tối, Sở Từ kêu Từ Vân Liệt giúp đỡ kêu chú Dương Sinh này ở lại thêm một lát, nói là có việc muốn nói, mời người về nhà ăn bữa cơm, thuận miệng uống mấy hớp rượu thì bắt đầu làm bộ như vô tình lộ ra tin tức.
Mấy tin tức này nếu chỉ bị một mình chú Dương Sinh này lợi dụng, ngược lại về tình cảm cũng có thể tha thứ. Nhưng nếu cuối cùng rơi xuống trong tay Vương thị hoặc là anh em nhà mẹ Vương thị thì tình huống lại khác.
Sở Từ nói tin tức cũng rất đơn giản, nói bài thuốc này là Sở Đường nhặt được. Sách viết bài thuốc đến bây giờ còn bị hai chị em bọn họ giấu một góc nào đó ở trên núi, vị trí này cũng không quá cẩn thận. Nhưng trong thời gian ngắn bảo đảm sẽ không tìm thấy.
Lúc giả vờ say, Sở Từ cũng không khỏi đánh giá ông chú Dương Sinh này, phát hiện người này rất thú vị; rõ ràng là trưởng bối lại giả bộ khiêm tốn, khác hẳn với thái độ của những người khác trong thôn đối với nàng. Khi nàng nhắc tới bài thuốc thì gã sẽ cúi đầu, cũng không biết biểu cảm trên mặt rốt cuộc là gì. Nhưng dưới cái nhìn của nàng, dáng vẻ này rõ ràng là đang che dấu cảm xúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...