Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Editor: demcodon

Trương Quế Vân thở phào nhẹ nhõm. Lúc này
thái độ nhìn Sở Từ lại càng thêm thận trọng, càng may mắn bản thân không có hoàn toàn đắc tội Sở Từ. Bằng không nếu như chọc một người như vậy
mỗi ngày bà chỉ sợ cũng không thể an tâm.

"Chuyện thuốc này thím
cũng không hiểu. Nhưng lát nữa thím sẽ nói với chú Bảo Sơn. Sau này cháu nếu có đồ gì cần bán cứ việc đưa cho chú Bảo Sơn của cháu thử một lần.
Cháu không biết chứ, từ khi ông ấy bán thuốc trị cháy nắng của cháu.
Hiện tại bọn con gái trong thôn cả ngày đều chờ ông ấy đi qua! Buôn bán
đều tốt hơn rất nhiều!" Trương Quế Vân cười khanh khách nói, nghĩ Sở Từ
thích dược liệu trong lòng suy xét một chút lại nói: "Thầy thuốc thôn
chúng ta có quan hệ tốt với nhà mẹ thím. Chẳng qua gần đây ông té chấn
thương đầu. Chờ ông ấy khôi phục sức khỏe tốt thím giới thiệu cho hai
người quen. Hai người có thể học hỏi lẫn nhau."


Thầy thuốc kia
theo ngành y học cổ truyền, tâm địa rất tốt. Bởi vì đã lớn tuổi nên đi
đường không thuận tiện. Bằng không cũng sẽ không vì chạy đi cứu người té ngã thảm như vậy.

Sở Từ nghe nói như thế ánh mắt sáng ngời: "Thế thì thật tốt, vậy cám ơn thím trước."

Sau khi nói thêm hai câu, Trương Quế Vân và Thôi Hương Như ôm lấy Sở Từ vào nhà mới, bắt đầu chỉ cho cô trong nhà nên đặt đồ nội thất gì.

Giường là thứ cần thiết, mỗi phòng đều phải để một cái. Trước kia ở trong từ
đường có rất nhiều con rận và sâu. Mặc dù sau đó lại bị nàng dùng dược
liệu hun chạy đi không ít. Nhưng mỗi đến đêm khuya tĩnh lặng lúc nàng
ngủ vẫn có thể nghe được trong từ đường một số động tĩnh rất nhỏ.

Thậm chí, có một ngày nửa đêm Sở Từ tỉnh lại bắt một con chuột to đang bò
qua đầu mình. Con chuột kia răng nanh sắc nhọn hơi dọa người, phát ra
tiếng kêu thậm chí đều sởn tóc gáy.

Nhưng Sở Từ không biết là
buổi tối cô bắt được con chuột, ở bên kia từ đường Sở Đường đang mơ hồ
bị đánh thức mở hai mắt. Đúng lúc thấy được trong kẹt cửa lộ ra dưới ánh trăng, Sở Từ tay không bóp chết con chuột to kia làm cậu thấy ác mộng
nhiều ngày. Đến nay cũng chưa dám nói cho người khác mình nhìn thấy hình ảnh khủng bố như thế.

Vị trí nhà mới cũng không thấp, cho nên
không cần lo lắng vấn đề ẩm ướt. Chỉ cần nàng thực hiện tốt các biện
pháp thì tương lai sẽ không sợ có côn trùng, chuột, rắn đến ở qua đêm.


- -- ---

"Mấy ngày hôm trước anh đã liên hệ với thợ mộc, dự tính buổi chiều sẽ đưa
tới một chiếc giường và bàn gỗ trước. Em tạm chấp nhận dùng trước." Từ
Vân Liệt nhìn nhà sạch sẽ cũng rất vừa lòng.

Một cô gái như Sở Từ tốt hơn là sống một nơi đàng hoàng.

Mấy ngày nay Sở Từ thật sự rất bận. Dù sao vật liệu nhà mới đều do nàng đi
lo lắng, nhất thời đã quên chuyện đồ nội thất. Lúc này nghe được lời Từ
Vân Liệt nói gánh nặng trong lòng đã được trút: "Cám ơn anh."

"Anh còn tìm một số hạt giống hoa và cây non đến. Chờ sau khi ăn xong thì
giúp em trồng ở cửa. Trong vườn nhà em cũng có thể trồng một cây nho,
chờ luc nó nở hoa kết quả dây leo bò lên tường, vừa đẹp lại có thể giải
tỏa cơn thèm ăn, em thấy được không?" Từ Vân Liệt lại nói.


Sở Từ vội vàng gật đầu, cũng quá tri kỷ!

"Nhưng trong sân em thiếu một cái giếng, lát nữa anh lại mời người đến đào, em phụ trách chuẩn bị đồ ăn là được. Ngoài ra trong nhà bếp còn cần cái
nồi, khi còn nhỏ anh đi theo ba anh học qua cũng biết làm, hai ngày nay
sẽ làm cho em." Từ Vân Liệt nói tiếp.

Khóe miệng Sở Từ co giật: "Còn gì nữa không?"

"Hồ nước bên cạnh không sâu, có thể nuôi mấy con vịt hoặc là ngỗng trắng.
Trong thị trấn có bán, sáng mai anh đi tìm về giúp em. Ngoài ra chính là ngoài tường nhà em phải trồng một cây liễu mới được. Nếu không chờ đến
mùa hè, trong sân không có bóng râm sẽ rất nóng..." Từ Vân Liệt trả lời
cực kỳ nghiêm túc.

Sở Từ cũng đã hơi bối rối: "Anh đã làm xong rồi, em phải làm gì đây?" Nhất thời trừng mắt nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận