Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Editor: demcodon

Tất nhiên, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy
nhưng Sở Từ cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Từ Vân Liệt. Đối với một
người lính học võ thuật như vậy chẳng khác nào có thêm một số bản lĩnh
giữ mạng. Tương lai càng có thể dựa vào bản lĩnh như vậy bảo vệ đồng đội giết kẻ địch hay là thăng quan phát tài. Nếu là nàng, cho dù là vung
tiền như rác cũng tuyệt đối không tiếc mọi giá học được bản lĩnh này tới tay.

Trước mắt hai người sau khi bàn bạc ổn thỏa đều tự tan
cuộc. Sáng sớm hôm sau, tất cả tôn dân đến giúp cũng đều đến đầy đủ hết, cầm công cụ đắp gạch đá, bắt đầu làm việc.

Trong thôn không có
nhiều gia đình xây nhà mới, nhưng mọi người cũng đều có kinh nghiệm mấy
lần. Cho nên rất thuận lợi, duy nhất làm cho trong lòng bọn họ không

thích ứng cũng chính là chủ nhà phát đạt quá nhanh, làm cho bọn họ chuẩn bị không kịp.

Trong tay Sở Từ tích góp được phiếu thịt 30 ký.
Ngày đầu tiên đã dùng 5 ký, lại mua một ít cải trắng và đậu hủ với một
ít ớt, mượn nồi to nhà Xuyên Tử tự mình xuống bếp hầm một nồi thịt. Mặc
dù đối với nhiều người như vậy bao nhiêu đó thịt cũng không nhiều. Nhưng mọi người bình thường ăn càng đơn giản hơn. Cho nên khi mùi thịt này
bay ra trực tiếp gợi lên con giun trong bụng mọi người, trong chớp mắt
ghen tị trước đó đều tan thành mây khói, toàn bộ tâm tư đặt ở trên thức
ăn.

Ngoài hầm nồi thịt này, Sở Từ hấp không ít cơm và màn thầu,
phân lượng đều là mười phần, tuyệt đối sẽ không làm cho các thôn dân ăn
không no bụng.

"Sở Từ, cháu cũng quá khách khí rồi, nhiều thịt
như vậy tốn không ít tiền phải không? Nhớ trước đây lúc nhà dì Hoàng xây nhà, mọi người đều phải ăn ba ngày rau dại." Một người đàn ông há miệng cười nói.

Dì Hoàng có tiếng là keo kiệt, bọn họ đã sớm biết.
Nhưng cảm thấy một người phụ nữ như bà nuôi ba đứa con cũng không dễ
dàng. Cho nên mọi người đều nhường nhịn vài phần. Hơn nữa, mặc dù thức
ăn không ngon, nhưng bánh bắp cũng đủ no, cũng có thể để lại chút lương
thực cho trong nhà.

Tất nhiên, bánh bắp cho dù có thơm cũng kém hơn màn thầu trắng và cơm do Sở Từ chuẩn bị.


Người đàn ông nói chuyện Sở Từ cũng nhận biết, mọi người đều là hàng xóm. Ông có chút quan hệ thân thích với nhà Xuyên Tử. Bình thường Xuyên Tử đều
gọi ông là chú Ngũ. Bởi vậy thái độ của Sở Từ cũng rất khách khí, mở
miệng nhân tiện nói: "Chuyện xây nhà này ít nhiều gì nhờ mọi người giúp
đỡ. Nếu mời thợ xây bên ngoài còn phải trả tiền công cho họ nữa, chút
thịt này tính là cái gì? Hơn nữa thức ăn mấy ngày sau sẽ không tệ hơn
hôm nay. Mọi người cứ việc yên tâm ăn, ăn no bụng làm việc mới có sức
lực, không phải sao?"

Sở Từ mỉm cười. Chú Trương Ngũ nhìn hơi
chói mắt. Trước đó chửi cả nhà dì Hoàng kia không phải cô, phải không?
Con bé này nhìn qua rõ ràng rất ôn hòa dịu dàng, nhìn đôi mắt này, cười
rộ lên giống như trăng khuyết, thật làm cho người ta thoải mái. Còn có
thịt này thật thơm, có mùi giống như mẹ cô làm. Nếu như ăn liên tục mấy
ngày...

Trong mắt chú Trương Ngũ đều tràn ngập tơ máu, tâm tình
kích động căn bản không che dấu được. Hơn nữa thật sự không phải ông

không lên được mặt bàn, mà là cám dỗ này xác thật rất lớn. Mặc dù trong
thôn này có gia đình giàu có nhất cũng sẽ không xa xỉ đến mức mỗi ngày
đều ăn thịt. Thỉnh thoảng ăn chút trứng gà tẩm bổ cơ thể đã là không tệ
rồi. Thịt heo tràn ngập nước và dầu như vậy gần như lúc ăn tết mới có
thể ăn qua.

"Sở Từ, cháu nói thật sao? Sau này mỗi ngày đều có
thịt ăn?" Có một người xúm lại bên cạnh chú Trương Ngũ trừng mắt hỏi,
hiển nhiên cảm thấy không quá chân thật.

"Đúng vậy, cho nên ngôi nhà này hy vọng mọi người lo lắng nhiều hơn." Sở Từ cười nói.

Sở Từ nói xong nhìn thấy mặt trời đã lên đỉnh đầu báo hiệu buổi trưa. Nàng và Thôi Hương Như múc cơm múc thức ăn cho mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận