Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Editor: demcodon

Từ Vân Liệt nghĩ rằng cũng chỉ là đùa một
chút. Cho nên lòng phòng bị cũng không phải rất nặng. Nhưng sau khi Sở
Từ chào hỏi lại thật sự ra tay. Cành cây trong tay Sở Từ không biết như
thế nào đã thay đổi hướng, tốc độ cực nhanh, trực tiếp công kích dưới
xương sườn. Hắn theo bản năng lấy tay đỡ, chỉ là cành cây này lại lập
tức rút ra đánh trúng cổ tay hắn, trong chớp mắt đó là một tia tê dại.

Cũng là đã đánh trúng, Từ Vân Liệt cũng không dám thả lỏng cảnh giác nữa,
lập tức nâng cao tinh thần, vẻ mặt đều bắt đầu nghiêm túc.

Sở Từ
sử dụng các mánh khóe giả, dương đông kích tây càng vận dụng rất thành
thạo, rõ ràng chỉ có một cành cây lại có thể chia nhau tấn công hai bên

xương sườn, chắn trái tránh phải. Khi Từ Vân Liệt đã hiểu biết thủ đoạn
của nàng thì lại thay đổi kết cấu, bắt đầu đánh thẳng về phía trước.
Cuối cùng, khi nhìn thấy hai tay của Từ Vân Liệt đều bị dính nước mực
đen, bước chân Sở Từ thay đổi, chân trái vừa nhấc cả người trong chớp
mắt quay sang một bên, phất qua một tia gió nhẹ. Từ Vân Liệt trong chớp
mắt cảm thấy cổ chợt lạnh.

"Anh Từ, anh thua." Sở Từ cười ranh mãnh, không chút khách khí nhẹ nhàng vẩy nước mực còn sót lại trên cành cây ở cổ hắn.

Sau khi làm xong Sở Từ mới rút tay về, nhìn vẻ mặt sững sờ của hắn nhất
thời nhịn không được cười ha ha, chỉ vào từng dấu mực đen trên người
hắn, vui sướng khi người gặp họa.

Khi mới vừa quen Từ Vân Liệt,
Sở Từ coi như khách khí vẫn có thể gọi một tiếng anh Từ Đại. Nhưng sau
khi tiếp xúc nhiều Sở Từ đã sửa lại xưng hô. Mặc dù hơi thô tục một
chút, nhưng nghe thân thiết hơn. Hơn nữa so với đồng chí, bạn học gì đó
nghe thoải mái hơn.

Sắc mặt Từ Vân Liệt xanh trắng khó phân biệt, lộ ra một tia cổ quái, ánh mắt càng hơi mê mang. Giống như đang nhớ lại chiêu thức vừa rồi của Sở Từ. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại đoán không
ra, hơn nữa vừa rồi lúc cô ra tay ngẫu nhiên va chạm vào chỗ nào đó trên cơ thể hắn, rõ ràng sức lực không lớn nhưng sẽ làm cho cơ thể hắn dừng
lại một lát. Khi hắn lập tức phản ứng được thì chiêu tiếp theo của Sở Từ đã đến.

"Lần nữa." Từ Vân Liệt mở miệng nói.

Sở Từ nâng mi nhìn hắn một cái: "Anh chính là đàn ông trưởng thành, chẳng lẽ sẽ nói không giữ lời?"


Trong tay Sở Từ cũng không có giấy bút, nói xong mới nhớ tới Từ Vân Liệt
không nghe được. Nhưng lúc này Từ Vân Liệt cũng mở miệng lần nữa: "Vừa
rồi có dự định. Nhưng anh muốn nhìn một chút bản thân rốt cuộc đã thua
như thế nào."

"Nhìn dáng vẻ của anh dường như ngày càng thành thạo môi ngữ?" Sở Từ lẩm bẩm một câu.

Từ Vân Liệt xác thực rất thông minh. Lỗ tai của hắn là gần hai tháng nay
mới không nghe thấy. Nhưng hiện tại lúc đối thoại với hắn, hắn có thể
hiểu một số câu ngắn bằng cách nhìn vào khẩu hình, có đôi khi thậm chí
sẽ làm nàng cảm thấy đứng ở trước mặt người khác căn bản không có vấn đề gì.

Từ Vân Liệt lúc này thật ra không tiếp tục trả lời lại, cũng không biết có hiểu ý của Sở Từ hay không. Nhưng thái độ vẫn rất nghiêm
túc như cũ chờ Sở Từ tấn công. Dáng vẻ phòng thủ làm cho Sở Từ nghĩ tới
diều hâu bảo vệ đàn con, thực sự là dữ dội. Nếu như có trẻ con nhìn thấy có lẽ sợ tới mức chân mềm nhũn, làm sao còn dám ra tay với hắn.

Chỉ là Sở Từ nhìn thấy dáng vẻ này của hắn lại cảm thấy rất thú vị, không nói hai lời lại tấn công lần nữa.


Nhưng mà lúc này kết quả vẫn giống nhau.

"Lần nữa..."

Từ Vân Liệt lại tiếp tục mở miệng. Khóe miệng Sở Từ nhếch lên hơi bất đắc
dĩ, sống lâu như vậy nàng vẫn là lần đầu gặp được người tới cửa cầu
đánh.

Sau đó, cành cây trong tay Sở Từ đã đổi hai cây khác. Ngay
từ đầu còn dùng chút sức lực, đến cuối cùng cũng không dám dùng nhiều
sức, miễn cho đánh cánh tay Từ Vân Liệt chỗ xanh tím. Nhưng nàng không
dùng hết sức Từ Vân Liệt lại không vui, dáng vê ngoan cố càng giống như
tảng đá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận