Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Hai tháng này Sở Từ đều không rãnh rỗi. Nghề mộc bình thường nàng không
tiếp xúc bao nhiêu, học cũng là thuật cơ quan trong nghề mộc. Thuật cơ
quan này chú ý là rút giây động rừng. Nhưng chủ yếu là học được các yếu
tố cần thiết, làm ra một số vật nhỏ cũng không phải đặc biệt khó khăn.

Giống như rùa đầu rồng này, từ đầu đến chân vốn dĩ đều là một vật nhỏ. Sau đó được nàng lắp ráp thành một chỉnh thể mới có hiệu quả như vậy.

Ban đầu nàng cũng muốn ngoan ngoãn học điêu khắc gỗ, làm ra một số bàn ghế
nội thất. Nhưng những thứ đó quá tiêu tốn, nàng cũng không có vốn, không thể so sánh với những đồ chơi nhỏ này.

Người bên cạnh trong chớp mắt nhìn đến trợn tròn mắt. Người họ Mang phản ứng nhanh vội vàng cầm
món đồ chơi này lên: "5 đồng phải không? Tôi mua cái này!"

Nói
xong trực tiếp đưa tiền cho Sở Từ. Cũng không phải là hắn tiêu tiền mù

quáng. Chủ yếu là đồ chơi này thật là hấp dẫn người, chạm trổ tinh xảo,
để ở trong nhà khẳng định có thể hút tiền tài và trừ tà. Nhưng còn có
thể động, con trai nhìn thấy khẳng định cũng thích.

Những người
khác đều nhịn không được trợn mắt xem thường. Động tác của người này
cũng quá nhanh, trong chớp mắt đã trả tiền. Bọn họ muốn cướp cũng không
ra tay được.

"Lão Mang à, đồ chơi con trai nhà ông cũng không ít, còn có súng đồ chơi nữa. Làm gì lại hiếm lạ cái này chứ?" Người đi
chung nhịn không được nói.

"Mấy cái đó khác, thứ này là gỗ đặc,
còn là điêu khắc thủ công..." Nói đến thủ công đối phương dừng một chút
hỏi: "Cô bé mập, mấy thứ này của cháu là tự điêu khắc phải không? Tôi
thấy phía trên còn có dấu ấn đục trộn lẫn với hoa văn, hẳn không phải là máy móc làm."

"Mắt của chú thật tốt, tất cả đồ vật ở đây đều là
thủ công. Gai gỗ được mài sạch sẽ, cam đoan không đâm tay." Sở Từ nhìn
như ngoan ngoãn nói.

"Tay nghề tốt như vậy có lẽ là trưởng bối
nhà cháu làm phải không? Nghệ nhân lâu đời có khác, chậc chậc... Đúng
rồi, cháu có thể giảm giá bộ dụng cụ trà này một chút hay không? Nếu giá thích hợp tôi thuận tiện mua một bộ mang về tặng cho ba vợ." Ông Mang
lại nói.


Ba vợ của hắn thích uống trà. Gỗ này cũng có thể dùng lại còn rất đẹp, bảo đảm ba vợ sẽ thích.

"Không thể giảm giá... Nếu không tôi bán giá gốc cho ngài, tặng cho ngài một
cái lược được không? Dì nhà ngài chắc chắn sẽ thích, ngụ ý hai người
bạch đầu giai lão, mua nó cả đời cũng không cãi nhau..." Sở Từ nói bậy
bạ.

Bình thường mặc dù nàng hung dữ vẫn không thể kiếm sống bằng
tiền của mình. Lúc làm buôn bán này khẳng định là vẻ mặt ôn hoà chọc
người vui. Nếu không dù đồ tốt cũng không có ai dám ghé thăm.

Cũng may nàng hơi mập một chút. Nhưng tuổi còn nhỏ, mới 17 tuổi làn da cũng
không còn xỉn màu và nổi ban đỏ như trước kia nữa, cười lên vẫn rất
ngọt, có thể lừa gạt mọi người.

Mọi người vừa nghe cô nói như vậy đều nhịn không được cười cười. Người làm công tác văn hoá da mặt mỏng,
hơn nữa đồng nghiệp trêu ghẹo, vội vàng mua đồ thuận đường cẩn thận cất

lược lên.

Ai không hy vọng vợ chồng cả đời sống yên ổn chứ? Mặc kệ lời này có thể trở thành sự thật hay không, nghe cũng thoải mái.

Có một thì có hai, đồ vật mặc dù mắc nhưng lại hiếm lạ. Sở Từ lại nhiều
lần bảo đảm sản phẩm thủ công là độc nhất. Người mua cũng nhiều hơn,
huống hồ lúc người nhiều cũng dễ xúc động, nhìn người khác bỏ tiền cũng
sẽ nhịn không được động lòng. Huống chi Sở Từ chọn chỗ tốt, phần lớn
người đi ngang nơi này đều không thiếu tiền. Thỉnh thoảng mua vật trang
trí cũng không có gì ghê gớm.

Hơn nữa, người làm công tác văn hoá thì thích loại hàng mỹ nghệ đã phong cách cổ xưa lại còn đẹp này. Tương lai nếu mời bạn bè người thân về nhà, còn có thể thảo luận với người
khác về chạm trổ và hoa văn ý cảnh ở trên, thể hiện tài trí của mình
vượt trội hơn người. Một vật đa năng mà không mất tiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận