Editor: Mai Tuyết Vân
Ba người ngồi trong phòng khách, nghe thấy trong giọng nói của ông bà Bạch và ông Hình đều có sự lo lắng.
Đúng như vậy, mấy người Liễu Liễu đã đi tìm mấy lần, đến tiểu đội Phi Ưng hỏi, những người trong đội ngoại trừ nói không biết ra chẳng giúp được gì.
Bọn họ còn tỏ vẻ chuyện không nghiêm trọng, nói nhiệm vụ lần này thương vong rất nhiều. Toàn bộ đội viên đều cần khôi phục nguyên khí, không có dư dị năng giả cao cấp, cho nên không có ý muốn phái người tìm kiếm.
Vừa bắt đầu mọi người cho rằng nhiệm vụ lần thật sự hao tổn nguyên khí, cho nên không nói gì thêm. Nhưng một lần, hai lần, ba bốn lần thì sao?
Bọn họ không phải kẻ ngốc, ngay cả điều này cũng không nhận ra. Chính vì thế mà họ càng thêm lo lắng cho tình hình của hai người kia.
Nhưng dù có lo thì thế nào, dù là chuyện nội bộ tiểu đội Nguyên Ưng, nhưng Lưu Minh cũng là người của tiểu đội Huyết Sắc. Lần này là anh tự nguyện đi, cho nên bọn họ không thèm để ý là chuyện thường.
Không còn cách nào khác, tiểu đội Huyết Sắc chỉ có thể mỗi ngày ra ngoài tìm kiếm, nhưng nhiều ngày như vậy, vẫn không có tin tức gì về hai người họ.
Lúc này hai người đang ở đâu?
Nguyên Ưng và Lưu Minh đang ở trong một nhà dân cách căn cứ thủ đô không xa, lúc này Lưu Minh nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch hiện lên màu xám tro. May mắn nơi này không có người ngoài, nếu họ nhìn thấy bộ dạng của anh, nhất định sẽ bỏ chạy, Lưu Minh đã rơi vào trạng thái sắp hóa thành zombie.
Nhìn Lưu Minh hôn mê, Nguyên Ưng lấy một bình nước suối trong balo của mình ra, trong đó còn chứa một ít nước. Đây là nước Bạch Nhược Oánh cho anh, bản thân thăng cấp cũng nhờ nước suối. Biết là thứ tốt nên chưa uống hết, còn chừa để thời khắc nguy cấp cần dùng.
Nguyên Ưng cẩn thận vặn nắp chai, tỉ mỉ đổ nước suối lên miệng vết thương của Lưu Minh.
"Hu hu.''
Vì đau đớn mà vẻ mặt của Lưu Minh hết sức dữ tợn, trong lòng Nguyên Ưng như xé ruột xé gan.
Biết công dụng của nước suối này, có thể khiến mọi vết thương phục hồi như cũ. Nên khi cứu được Lưu Minh, đã lập tức cho anh dùng. Nhưng không ngờ, Lưu Minh bị cảm nhiễm, anh không thể chữa cho Lưu Minh. Lúc đó anh rất hoảng sợ, nhưng may mắn, anh có thể làm chậm bệnh tình của anh ấy. Đẩy lùi tình trạng hóa zombie của Lưu Minh, lúc này trái tim Nguyên Ưng mới bình ổn được một chút.
Nắm lấy tay người yêu, nhìn những ngón tay vốn mềm mại nay đã mọc ra móng xám, vành mắt Nguyên Ưng đỏ ửng, bản thân còn có thể đợi bao lâu, Lưu Minh có thể chờ được bao lâu?
Nguyên Ưng nhìn nước suối trong tay, đã không còn nhiều, chẳng lẽ anh phải trơ mắt nhìn người mình yêu biến thành zombie, sau đó tự tay giết chết anh ấy sao?
Nghĩ đến đây, trái tim Nguyên Ưng vô cùng đau đớn, không, không thể, bản thân anh không làm được!
Bạch Nhược Oánh, cô đang ở đâu?
Nước là do cô đưa, nếu cô có ở đây nhất định sẽ có hy vọng, nhưng giờ không biết cô ở đâu, nếu cô ở đây chắc chắn có thể cứu được bánh bao.
Nhìn sắc mặt bánh bao đã dần bình thường, Nguyên Ưng nhẹ nhàng thở ra.
Người mình yêu hấp hối, trong lòng Nguyên Ưng vô cùng khổ sở không nói nên lời. Nhìn những vết mủ đen xì trên người Lưu Minh, Nguyên Ưng tràn ngập hận ý.
Từ trước tới nay, chiến hữu luôn kề vai sát cánh với anh, những kẻ anh tin tưởng gọi là bạn bè, đã từng là anh em cùng sống chết. Nhưng bản thân anh không ngờ rằng, đến cuối cùng bọn họ lại làm tổn thương đến mình và người anh yêu. Nhìn lại cuộc đời của mình, Nguyên Ưng cảm thấy buồn cười, ha ha..
Muốn nói phải kể từ đầu, là khi mọi người bắt đầu trở về căn cứ thủ đô.
Anh và Lưu Minh về căn cứ thủ đô, vốn Lưu Minh muốn trở lại nhà họ Bạch, nhưng bị anh cản lại.
Từ trước đến nay chuyện anh và Lưu Minh yêu nhau không phải bí mật, những người gần gũi bên cạnh đều biết. Cho nên khi họ trở về căn cứ thủ đô, anh lập tức lôi Lưu Minh đến giới thiệu với tiểu đội của mình.
Cô gái kia có tình cảm với anh, anh cũng biết, nhưng bản thân anh không thích phụ nữ, hơn nữa sau khi đối phương bị anh từ chối cũng không có hành động khác thường, nên không để tâm, nhưng ai ngờ cô ta sẽ làm thế?
Lúc trước anh trên đường làm nhiệm vụ, cứu được cô ta, vốn nghĩ sau khi mang về căn cứ, bản thân sẽ không xen vào chuyện của cô nữa. Nhưng qua quá trình tiếp xúc, cô không kiêu cũng không nóng, quản lý mọi việc gọn gàng ngăn nắp.
Cứ như vậy chiếm được cảm tình của những tiểu đội khác, mọi người từ từ tiếp nhận cô, hơn nữa lúc đó tiểu đội thành lập chưa lâu, rất nhiều thứ chưa hoàn thiện. Nhất là phía hậu cận trong tiểu đội, nơi đó cần có người quản lý, vốn là chỗ trọng yếu của cả đội.
Nhưng người trong đội đều là đám thanh niên sơ lý lơ là, vừa bắt đầu thành lập thì không sao, nhưng khi đội lớn mạnh, thì không thể không quan tâm đến.
Đúng lúc này, cô gái kia xuất hiện, hơn nữa cô ta còn có khả năng quản lý, cho nên cuối cùng mọi người quyết định giao cho cô ta sắp xếp.
Khi tận thế xảy ra, phần lớn phụ nữ đều trở thành đồ chơi của đàn ông. Vì miếng ăn mà bán đứng cơ thể mình, người như vậy tuy ở tình thế bắt buộc nhưng bọn họ lại không thích. Nhưng cô ta lại không như vậy, rất kiên cường, cũng rất cứng đầu.
Cho dù làm việc gì cũng rất dụng tâm, chưa từng mắc lỗi. Phụ nữ như vậy ở tận thế rất hiếm, nên mọi người đều đánh giá cô rất cao, dần dần, bản thân cũng buông tay đưa toàn bộ việc hậu cần cho cô.
Mãi về sau, bản thân cô thổ lộ lòng mình nói là thích anh, nhưng anh lại không bình thường, hơn nữa còn biết phó đội trường của mình rất thích cô ấy, nên đã từ chối cô ta.
Sau lần từ chối đó, ngoại trừ cô ta đau lòng một trận thì không có phản ứng khác lạ nào, nên anh không để ý nữa. Thật không ngờ, cô ta lại ngầm cấu kết với phó đội trưởng của anh, kích động người bên dưới phản bội anh. Còn nhớ lúc anh thấy cô ta đẩy Lưu Minh vào đàn zombie, trái tim anh như muốn bắn ra ngoài.
Lại nhìn cái chai trong tay, nghĩ tới lúc trước Bạch Nhược Oánh còn dặn dò anh phải chăm sóc tốt Lưu Minh. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng Lưu Minh như vậy, Nguyên Ưng cười tự giễu, bản thân anh đúng là vô dụng mà.
Sắp tới căn cứ thủ đô, trong lòng Bạch Nhược Oánh vô cùng vui sướng. Vốn là cô chỉ tiện tay bảo vệ mọi người, giờ đã đến thủ đô an toàn. Tất nhiên cô không cần để ý đến những người khác, tự mình vào căn cứ.
Thấy Bạch Nhược Oánh như vậy, Bạch Liên Công muốn gọi cô lại, ông rất muốn gặp em trai của mình. Nhưng nhớ lại chuyện lúc trước, cuối cùng ông vẫn buông tay. Nhìn theo bóng lưng rời đi của Bạch Nhược Oánh, trong mắt thượng úy Ngô xẹt qua một tia mất mác, nhìn chăm chú theo cô.
Bạch Tử Vũ thấy vậy, trong mắt lại nỗi lên sự ghen tị vào phẫn uất. Còn ông cụ thấy cô rời đi, trong mắt lại thoáng qua một suy nghĩ sâu xa.
Nhưng Bạch Nhược Oánh không thèm để bọn họ, người nhà họ Bạch, cô không quan tâm. Sau khi qua chốt kiểm tra ở cửa căn cứ, Bạch Nhược Oánh kích động đi vào nhà.
"Ba, me, bác Hình, con đã trở về!'' Vừa vào cửa, Bạch Nhược Oánh đã gọi mọi người đang ngồi trên sofa. Nghe thấy giọng nói của cô, bọn họ lập tức ngừng cuộc nói chuyện, không dám tin nhìn về phía cửa.
"Tiểu, Tiểu Oánh?" Bà Bạch chớp mắt, con gái bà đã trở lại, chuyện này là thật sao?
"Mẹ.'' Nhìn mẹ cô không dám tin liên tục chớp mắt, vành mắt Bạch Nhược Oánh đỏ lên, đã rất lâu rồi cô không về nhà.
"Ba.'' Nhìn mắt ba cũng đỏ hoe, nước mắt chực lăn xuống. Ôm ba mẹ mình, cuối cùng cô cũng rơi lệ.
Nhìn dáng vẻ một nhà ba người, ông Hình nhớ tới chuyện gì đó, trong mắt thoáng qua một cảm xúc khác thường, sau đó chứa đầy sự vui vẻ.
Ôm ba mẹ, trấn an lẫn nhau, mọi người ngồi trên ghế sofa rồi nói chuyện.
Trả lời câu hỏi của người nhà, kể chuyện mấy tháng qua gặp phải, Bạch Nhược Oánh không nói là có gặp người nhà họ Bạch, cô muốn đến lúc đó nói riêng với ba mẹ.
"Đúng rồi, bọn Lưu Minh đâu? Ra ngoài làm nhiệm vụ rồi sao?" Đột nhiên Bạch Nhược Oánh không thấy Lưu Minh ở cùng mọi người, Bạch Nhược Oánh tò mò hỏi.
Nghe cô nhắc đến Lưu Minh, ba người thở dài, kể cho Bạch Nhược Oánh nghe mọi chuyện. Bạch Nhược Oánh sốt ruột, chẳng lẽ Nguyên Ưng và Lưu Minh thật sự đã xảy ra chuyện sao?
"Ba me, bác, con nghe mọi người nói vậy, cảm thấy chắc chắn họ đã xảy ra chuyện.'' Bạch Nhược Oánh cau mày.
Nghe Bạch Nhược Oánh nói thế, ba người gật đầu.
"Ba, me, bọn họ nhận nhiệm vụ ở đâu?" Bạch Nhược Oánh hỏi, trong lòng cô Lưu Minh sớm đã thành người nhà. Người thân xảy ra chuyện, bản thân sao có thể an tâm chờ đợi được: "Con muốn đi tìm bọn họ.''
Vốn ông bà Bạch không muốn để con gái ra ngoài, cô vừa mới về nhà. Nhưng trong lòng họ, đã sớm coi Lưu Minh như nửa con trai của mình. Hơn nữa nghe về kinh nghiệm trên đường của Bạch Nhược Oánh, tin vào khả năng xuất sắc của cô. Cho nên mọi người kể cho cô nghe về nơi tiểu đội Phi Ưng làm nhiệm vụ.
Bạch Nhược Oánh nghe xong lập tức đứng dậy, trong lòng cô cầu nguyện, bọn họ không có chuyện gì, chào người nhà một tiếng, Bạch Nhược Oánh vội vàng rời khỏi nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...