Editor: Mai Tuyết Vân
"Cô Bạch, mời ngồi, hơi mạo muội nhưng tôi có một yêu cầu quá đáng, mong cô Bạch có thể giúp tôi việc này.'' Tư lệnh Lãnh thấy Bạch Nhược Oánh xuất hiện trong phòng làm việc của mình, ngẩng đầu lên nói.
Bạch Nhược Oánh mỉm cười: "Tư lệnh nói đùa rồi, có thể được tư lệnh quan tâm là vinh hạnh của Nhược Oánh.''
"Là như vậy...'' Tư lệnh Lãnh vừa mở miệng, bất ngờ có người vào báo cáo.
"Chuyện gì?" Nhìn người tới bộ dạng vội vã, tư lệnh Lãnh cau mày.
Người nọ vừa nhìn Bạch Nhược Oánh vừa không nói gì.
Nhìn thấy ánh mắt đấy, Bạch Nhược Oánh đã hiểu, cô mỉm cười đứng dậy: "Tư lệnh Lãnh có việc, tôi xin tạm biệt trước, tôi muốn đổi phòng ở, không biết tư lệnh cảm thấy thế nào?" Nhớ tới việc có camera trong phòng, Bạch Nhược Oánh nói.
Tư lệnh Lãnh nghe cô nói thế biết là cô đã phát hiện ra máy theo dõi trong phòng, không hề xấu hổ, hắn mỉm cười: "Đương nhiên là được, cô Bạch, phòng ngủ không thoải mái là sơ suất của chúng tôi, Tiểu Lưu, đi sắp xếp giúp cô Bạch một chút.'' Tư lệnh Lãnh gọi bí thư Lưu bên cạnh.
Bạch Nhược Oánh và bí thư Lưu ra ngoài, cô thả thần thức ra, chỉ nghe thấy người nọ nói với tư lệnh Lãnh: "Báo cáo tư lệnh, ở khu người giàu xuất hiện zombie, đã có người chết rồi.'' Nghe đến đó, cô không nghe tiếp nữa, việc này không liên quan đến cô. Nhưng trong căn cứ sao lại xuất hiện zombie, việc này là chuyện lớn đấy. Tuy thế bây giờ cô cần tìm một chỗ hấp thụ viên thủy tinh thể kia mới là chuyện chính.
Việc zombie xuất hiện ở khu nhà giàu đây là chuyện lớn, tư lệnh Lãnh nghiêm túc nói: "Không được để lộ tin tức này ra, phải tra cho rõ ràng vào!''
"Vâng!''
Bạch Nhược Oánh không để ý đến chuyện bên ngoài, đi đến chỗ ở mới, phát hiện trong phòng không có camera, Bạch Nhược Oánh lấy viên thủy tinh thể cấp năm ra, nuốt vào bụng sau đó bắt đầu hấp thụ.
Còn lúc này ở khu nhà giàu trong căn cứ đã rối tinh rối mù. Quân đội vừa ổn định tình hình, vừa giết chết zombie, may mắn zombie ở đây đều là cấp thấp, cho nên giết rất dễ dàng. Nhưng khi ấy còn có vài người bị thương, tạm thời bị cách ly, chờ đợi bọn họ không biết là biến thành zombie hay dị năng giả đây.
Lần này quân đội tìm kiếm rất kỹ, bao gồm cả khu ổ chuột cũng không tha. Tất nhiên bọn họ sẽ không nói là điều tra zombie, chỉ lấy lý do khác, trấn an xong rồi kiểm tra. Cuối cùng cũng tìm đến kho hàng cũ nhốt bốn cô gái.
Bấy giờ, bốn tên ăn chơi trác táng là nguyên nhân khiến căn cứ xuất hiện zombie ở khu nhà giàu, bọn chúng không có dị năng sợ bị cào trúng nên ngoan ngoãn ở nhà.
Khi binh sĩ mở cửa ra, lập tức bị hai con zombie đánh trực diện, may là cấp thấp nên bị các dị năng giả tiêu diệt. Họ đi vào kho hàng, chỉ thấy bên trong có một thi thể bị cắn nát, đột nhiên họ lại nghe thấy một giọng nói nhỏ, lập tức đề phòng.
"Cứu, cứu tôi.'' Một cô gái xuất hiện ở chỗ cao nhất trong kho hàng, chỉ thấy cô gái quần áo tả tơi, vẻ mặt tái mét, quần áo không che được dáng người yểu điệu, sau đó liền ngất xỉu.
Quân lính dè dặt đi lên, kiểm tra đơn giản cơ thể cô gái một chút, phát hiện cô không có dấu vết bị thương, rồi mang người xuống dưới.
Zombie đã bị tiêu diệt, nhưng vấn đề tiếp theo chính là, làm thế nào mà chúng xuất hiện được trong căn cứ, hơn nữa còn là ở khu nhà giàu chứ?
Cô gái tìm thấy trong kho hàng được đưa đến bệnh viện, cô cũng không sao cả, sau khi truyền dịch, cô đã từ từ tỉnh lại.
Thấy cô đã tỉnh lại, lập tức có quân nhân tới hỏi chuyện, tuy rằng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn nói sự thật, kể lại từ đầu đến cuối.
"Chúng tôi bị bốn người đàn ông bắt đến kho hàng kia...'' Cô gái kể lại những chuyện đã xảy ra với mình lúc trước.
"Cô nói mấy người đó có nói gì đó sao?" Quân nhân cau mày nhìn cô gái trẻ trên giường bệnh, hắn biết tên cô là Tiểu Văn.
"Vì khoảng cách khá xa, tôi nghe không rõ, hình như là chơi zombie nữ cái gì đấy?'' Tiểu Văn cau mày suy nghĩ, nhớ rất rõ sau khi bốn người đi rồi, Tiểu Mỹ đến xem Tiểu Lệ, kết quả bị Tiểu Lệ cắn.
Cô ta sợ hãi, nhanh chóng cùng Tiểu Văn với Tiểu Thu tìm nơi trốn, nhưng không ngờ Tiểu Mỹ bị cắn không lâu sau cũng biến thành zombie, ngay cả Tiểu Thu cũng bị cắn.
Cô hoảng hốt tột cùng, không biết lấy đâu ra sức lực, trèo lên được một cái gác cao, zombie không lên được, cô thở dài nhẹ nhõm. Nhưng do lâu ngày không được ăn, cũng không kiên trì được lâu, mơ màng ngất xỉu, may mắn là lúc đó đã có người đến đây.
Vị sĩ quan cau mày càng chặt: "Cô có biết tên bọn họ không?"
Trong mắt Tiểu Văn lộ ra hận ý: "Bốn người bọn chúng, ai mà không biết, cả ngày chỉ biết ăn chơi phóng túng, hoành hành ngang ngược, Bạch Tử Phong, Vương Hổ, Trương Lực, Triệu Thanh, là bốn kẻ ấy.''
Sĩ quan nắm được tin tức trong tay liền rời đi, còn Tiểu Văn cũng nằm xuống, một giọt nước mắt rơi ra lăn xuống gò má.
"Trung úy Bạch.''
"Thượng úy Ngô, sao cậu lại tới đây?" Nghe tiếng gõ cửa, mở cửa ra liền thấy thượng úy Ngô và một đội binh sĩ, Bạch Liên Công khó hiểu.
"Anh Ngô đến à!'' Bạch Tử Vũ giống như bướm thấy hoa chạy đến trước mặt thượng úy Ngô: "Anh Ngô vào nhà ngồi chơi.''
"Không được, trung úy Bạch, lần này tôi đến là để chấp hành nhiệm vụ, xin hỏi Bạch Tử Phong có ở nhà không?" Từ chối lời mời của Bạch Tử Vũ, thượng úy Ngô nhìn về phía Bạch Liên Công.
Bạch Liên Công càng khó hiểu: "Nó ở đây, Tiểu Vũ còn không mau gọi em con ra đây.''
"Vâng, anh Ngô, anh chờ một chút nhé.''
Bạch Tử Phong còn say mộng đẹp bất mãn bị Bạch Tử Vũ kêu dậy, hắn xuống dưới lầu, thấy mọi người ở đây: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Bạch Tử Phong tò mò hỏi.
Đứa cháu bảo bối vừa xuống lầu, ông lão nhìn thượng úy Ngô: "Tiểu Ngô này, có chuyện gì thế?"
Thượng úy Ngô vung tay lên, mấy binh sĩ đi đến bên cạnh Bạch Tử Phong: "Ngài Bạch, trung úy Bạch, bây giờ có một chuyện cần Bạch Tử Phong giúp đỡ chúng tôi điều tra một chút, thực xin lỗi, không tiếp chuyện được.'' Thượng úy Ngô mang Bạch Tử Phong đi.
Lúc này, Bạch Tử Phong đã hiểu rõ ràng, hắn liên tục kêu gào gọi ông nội và bác hai. Nhưng là người quân đội mang hắn đi, bọn họ cũng không thể làm gì.
"Thằng hai, con đi xem đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!'' Thấy đứa cháu đích tôn yêu quý bị mang đi, ông lão vội vàng nói với Bạch Liên Công.
Bạch Liên Công vâng một tiếng rồi rời đi.
Ngoại trừ Bạch Tử Phong, ba người khác cũng bị mang đi như vậy. Bạch Tử Phong, Vương Hổ, Trương Lực, Triệu Thanh đều mang vẻ mặt không hiểu gì, nhưng khi chúng nhìn thấy Tiểu Văn, lại lạnh mặt. Chẳng lẽ chuyện này đã bị phát hiện, nhưng mà cũng không cần huy động lực lượng như vậy chứ.
"Là bọn chúng, là bọn chúng nói thần khí gì đó, chơi zombie nữ gì đó, chính là hắn.'' Tiểu Văn chỉ tay vào Vương Hổ: "Chính là hắn sau khi bắt nạt bạn Tiểu Lệ không lâu, Tiểu Lệ liền biến thành zombie.'' Tiểu Văn oán giận những người trước mặt hét lên.
Tiểu Văn bị dẫn đi, một trưởng quan nhìn bốn kẻ trẻ tuổi trước mặt, đều là bộ dạng ăn chơi. Thân phận của zombie xuất hiện ở khu nhà giàu đã điều tra xong, đều là nữ hơn nữa trước đó một ngày đều có quan hệ với bọn chúng.
Nhớ lại lời Tiểu Văn nói: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?" Sĩ quan cau mày nhìn bọn chúng.
Bốn người Bạch Tử Phong đến bây giờ còn chưa hiểu chuyện gì, nghi hoặc nhìn sĩ quan.
Thấy thế hắn ta lắc đầu, kể lại chuyện của Tiểu Văn và việc zombie xuất hiện ở khu nhà giàu.
Nghe xong bọn chúng ngẩn người, vô cùng sợ hãi, chẳng lẽ vì thần khí của chúng mới khiến những cô gái kia biến thành zombie sao?
Tuy bọn chúng cả ngày chỉ biết ăn uống vui chơi, nhưng tuổi cũng không lớn lắm. Lúc này Bạch Tử Phong sợ hãi, nhất là khi hắn nghe có khả năng bọn chúng đã bị cảm nhiễm bệnh độc zombie, hăn lại càng sợ thêm. Lúc này, hắn biết cả ông nội và bác hai cũng không bảo vệ nổi mình, nên mang toàn bộ sự việc nói ra.
Nghe xong chuyện này, vị quân nhân kia trợn mắt há mồm, đúng là khẩu vị nặng mà, hắn mang quân sĩ đến nhà Vương Hổ, xuống tầng hầm tìm được zombie, sau khi giết chết nó, lại nhanh chóng báo cáo đầu đuôi câu chuyện cho tư lệnh.
Tư lệnh Lãnh nghe người kia báo cáo, cũng cau mày, hắn thật không biết mấy tên kia nghĩ cái gì. Để vị sĩ quan kia trực tiếp mang bốn kẻ ấy đến sở nghiên cứu, ba của Vương Hổ tạm thời bị cách chức điều tra, chuyện này đến đây bị đè lại.
Còn Bạch Nhược Oánh đã hấp thụ hoàn toàn thủy tinh thể, cô nhìn vào vùng đan điền, màu sắc hình như đã đậm hơn một chút, đúng lúc này cửa phòng cô bị gõ.
Lại là bí thư Lưu, xem ra bí thư Lưu này bị xem thành binh sĩ truyền tin rồi.
Gặp lại tư lệnh Lãnh, Bạch Nhược Oánh phát hiện tư lệnh Lãnh đang cau mày.
"Cô Bạch, là như vậy, tôi biết cô tính trở về căn cứ thủ đô, ở đây chúng tôi cũng có vài thứ cần người đưa đến căn cứ thủ đô, tôi đã sắp xếp một đội dị năng giả hộ tống, nhưng tôi hy vọng cô Bạch có thể giúp đỡ mọi người trong tình thế khó khăn này.''
Bạch Nhược Oánh nhìn tư lệnh Lãnh, bản thân vốn đang định trở lại căn cứ thủ đô, rời nhà đã lâu, cũng nên trở về thăm ba mẹ rồi: "Không biết tư lệnh Lãnh quyết định khi nào xuất phát?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...