Editor: Mai Tuyết Vân
“Đây là nhiệm vụ mới của viện khoa học vừa công bố, nghe nói là vì thí nghiệm xem thử thịt động biến dị có thể ăn hay không, sẽ dựa vào trọng lượng và cấp bậc để đổi điểm vinh dự. Gần đây viện khoa học đã chế tạo ra, dụng cụ kiểm tra cầm tay rồi, sẽ nhanh chóng đưa vào sử dụng hằng ngày. Chỉ có dị năng giả có cấp bậc nhất định mới có thể nhận nhiệm vụ này. Hơn nữa một ký thịt động vật biến dị cấp một có thể đổi một điểm vinh dự, hai ký thì hai điểm vinh dự. Thịt động vật cấp hai thì một ký hai điểm vinh dự, hai ký bốn điểm vinh dự. Cấp ba thì một ký ba điểm vinh dự, hai ký sáu điểm vinh dự. Cứ như thế mà suy ra, bây giờ chưa thể tiếp nhận nhiệm vụ được, đợi khi nào dụng cụ kiểm tra cầm tay được phổ biến rộng rãi mới có thể nhận.’’
Cô nhớ đến hổ biến dị trong không gian, thịt hổ ít nhất phải 1000 kg, còn là hổ biến dị cấp bốn, coi như đã có mấy nghìn điểm vinh dự rồi. Nhưng bây giờ phần lớn điểm vinh dự trong căn cứ chỉ đổi lương thực. Mà nhà cô lại không thiếu cái ăn, hỡn nữa hổ biến dị này do người khác giết. Cô chột dạ, cuối cùng vẫn không báo danh, dù sao sau này còn cơ hội, cô cũng không muốn quá lộ liễu.
“Tiểu đội Băng Linh chúng tôi ghi danh nhận nhiệm vụ này, có một số nhiệm vụ không phải hạng tầm thường nhận được.’’ Thiện Lăng Băng vừa nói xong, mọi người đều muốn xem kịch hay nhìn hai cô gái.
Ở đây có ai không biết, đội trưởng Thiện Lăng Băng, tiểu đội Băng Linh, thích đội trưởng Tần Thiên của tiểu đội Lôi Điện. Đừng nhìn vẻ ngoài đẹp đẽ hòa nhã của Tần Thiên, dộ dạng là một thiếu gia đọc sách. Nhưng ai biết Tần Thiên đều hiểu, khi tiếp xúc không hề tốt như vẻ ngoài, bên trong lạnh nhạt nguy hiểm. Thiện Lăng Băng theo đuổi Tần Thiên lâu như vậy, mà ngay cả ánh mắt anh cũng chưa từng nhìn cô ta. Không ngờ, hôm nay Tần Thiên lại tỏ vẻ coi trọng với một cô gái giống hệt đóa sen trắng đang nở. Thái độ vô cùng thân thiết, điều này không chọc Thiện Lăng Băng ghen mới là lạ đấy.
“Đúng vậy, nhiệm vụ này cũng chỉ hạng rẻ tiền mới nhận.’’ Nghe cô gái mặt đầy son phấn hạ nhục Bạch Nhược Oánh, Lưu Minh không chịu được, không phải đều nói mạt thế sao, cô ta còn có thời gian trang điểm. Chẳng lẽ mặt cô ta lúc bình thường quá khó coi, sợ người ta không dám nhìn à?
Mà Bạch Nhược Oánh lại lười nhìn cô ta: “Chúng ta đi thôi.’’
Vì lời nói của đội ngũ Tần Thiên lúc trước, mà ông Bạch và ông Hình không thèm chào hỏi Tần Thiên một cái, chỉ gật đầu với Nguyên Ưng rồi đi. Nhìn bóng lưng mọi người, Tần Thiên nhớ đến lời vừa rồi của người trong đội mình, một tia sắc lạnh thoáng qua đáy mắt.
Nguyên Ưng cũng đi nhận nhiệm vụ, mọi người đều giải tán, để lại một mình Thiện Lăng Băng không ai chú ý.
Thiện Lăng Băng phải có tiểu đội Băng Linh sau lưng, hơn nữa địa vị của tiểu đội trong căn cứ không thấp. Thật ra đằng sau cô ta còn có vị người thân làm trong quân đội kia. Mà người thân đó lại chính là anh trai cô ta. Nhưng làm sao đây, cô ta nhất định phải có thành tích để mọi người tin phục, khiến Tần Thiên thích cô ta. Nhìn theo bóng lưng của Tần Thiên, Thiện Lăng Bằng âm thầm thề.
Về đến nhà, lấy xe, báo với mẹ một tiếng, mọi người nhanh chóng lái xe ra khỏi cổng. Phần lớn zombie ở khu vực lân lân thủ đô đã bị tiêu diệt, nhưng vì trong thành phố có rất nhiều người. Cho nên chúng bị hơi sống trên người hấp dẫn, bọn chúng chỉ biết đó là thịt người nên đi tới. Trên đường còn gặp một số tiểu đội làm nhiệm vụ khác, nhưng bọn họ không liên quan đến nhau.
Đi theo tiểu đội của Bạch Nhược Oánh, còn có một vài người, mà những người này dĩ nhiên không đi về phía zombie rồi.
Cảm giác được như vậy, Bạch Nhược Oánh không vui, đột nhiên, cô nhìn về phía trước, có một người đàn ông mặc áo đen đứng cách chỗ cô không xa, đang nhìn cô.
Thấy người đàn ông này, cảm giác khác thường lại xuất hiện, trong đó có chút hối lỗi. Dù sao thì người ta giết hổ biến dị, còn cô thì chiếm tiện nghi.
Bên cạnh anh ta có xác vài con zombie, đầu bọn chúng đều bị tách ra, anh lặng lẽ nhìn cô, sau đó tiếp tục nhặt thủy tinh thể rồi xoay người rời đi.
Nhìn thấy ánh mắt của anh ta, Bạch Nhược Oánh cau mày, lại gặp phải anh ta. Nhưng anh ta chưa từng gặp cô mà, khi đó cô ở trong không gian, nhưng tại sao anh ta lại nhìn cô như vậy. Thấy anh ta cũng biết trong đầu zombie có thủy tinh thể, nói thật, Bạch Nhược Oánh đang cầm đồ của người ta, vẫn có chút chột dạ.
“Tiểu Oánh, là ai vậy, con có biết không, nhìn có vẻ rất lợi hại.’’ Nhìn về phía anh chàng đã nhìn con gái ông rất lâu, ông Bạch quan tâm hỏi.
Bạch Nhược Oánh lắc đầu, cô cũng không biết, định mặc kệ anh, đợi người ta tìm tới cửa rồi nói. Nhìn cái đuôi đáng ghét cứ theo sau mình, rồi lại nhìn đám zombie đối diện một chút, Bạch Nhược Oánh ngừng xe lại. “Đúng là đã lâu không hoạt động mạnh rồi.’’ Bạch Nhược Oánh xoay cổ, sau đó cầm đao xuống xe, đoàn người kia cũng xuống xe.
Mấy kẻ lái xe theo sau Bạch Nhược Oánh, chính là những trọng phạm, bị xử tử hình. Mạt thế đến, họ không biến thành zombie, mà còn thức tỉnh dị năng rồi trốn thoát. Vốn sắp bị giết, bất ngờ một ngày lại có siêu năng lực, còn được thả tự do. Tâm tình của bọn chúng không biết thế nào, chính chúng cũng không nói được. Một đường đều cướp của giết người mới đến được căn cứ, còn được đối xử như khách quý, điều này khiến bọn chúng rất vui vì mạt thế đã đến.
Trước mạt thế đã chẳng sợ thứ gì, huống chi mạt thế xong, dù trong căn cứ không được gây chuyện, nhưng âm thầm thì sao. Bọn chúng ở khu người bình thường, lén lút làm không ít chuyện, chơi đùa mấy cô gái trẻ, càng không đáng nhắc đến. Ngày tháng bây giờ, một cô gái mất tích cũng sẽ không có ai để bụng. Phụ nữ mạt thế đều cùng một dạng, không phải loại hạ tiện thì cũng mặt dính đầy bụi. Khiến bọn chúng phát chán, không có hứng thú gì nữa, nhưng khu dị năng giả lại có một số cô gái xinh đẹp.
Đáng tiếc phần lớn họ đều gia nhập một trong những đội ngũ lớn của căn cứ, nên được bảo vệ rất tốt. Thủ đô cũng có sự bảo vệ nhất định với dị năng giả, điều này khiến chúng không xuống tay được. Cho nên mỗi lần nhìn thấy mấy cô gái kia, đều ngứa ngáy trong lòng. Nhất là Thiện Lăng Băng, nhưng dị năng của cô ta rất mạnh, phía sau còn có một tiểu đội, và ông anh làm bên quân đội. Vì thế chúng chỉ có thể ngắm cho đỡ thèm mà thôi.
Vậy mà hôm nay, khi Bạch Nhược Oánh xuất hiện tại công hội, nhìn thấy cô như đóa phù dung nở rộ, khí chất giống hệt một đóa sen trắng tinh khiết. Bọn chúng lại nổi lên ý đồ với cô, thời khắc nào trong đầu cũng nghĩ tới viêc, đè cô gái kia xuống thân, hăng hái chà đạp. Đáng tiếc, Bạch Nhược Oánh lại là dị năng giả, chúng không thể động thủ trong thủ đô, nhưng đêm khuya vắng vẻ, ai chám chắc dị năng giả không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Huống chi cô gái này mới đến, còn chưa nhận được bất kỳ sự bảo vệ nào.
Đám người này, không già thì cũng non choẹt, dù có dị năng, nhưng bên cạnh chúng có ai không phải dị năng giả, hơn nữa còn rất mạnh, người cũng đông hơn bọn họ, còn sợ không thể ra tay ư? Nghĩ như thế, ánh mắt bọn chúng tối dần, chuẩn bị tìm cơ hội động thủ, nhưng không ai ngờ, chính lúc này. Tiểu đội Lôi Điện xuất hiện, sao đội trưởng Tần Thiên còn biết cả nhà cô gái kia. Hình như còn rất thân thiết, không lâu sau, người của tiểu đội Phi Ưng xuất hiện, đội trưởng Nguyên Ưng cũng biết cả nhà cô ấy, rốt cuộc cô ta là ai?
Trong trường hợp này khiến bọn chúng do dự, dù sao thì hai đội này cũng rất lớn, bọn chúng đành buông tay. Nhưng Thiện Lăng Băng cũng đến, khiến bọn chúng hiểu, thì ra là vì tranh giành người tình. Thiện Lăng Băng không thể động, còn cô gái không rõ lai lịch kia bọn họ lén lút cũng làm được. Chỉ cần không để hai người trong công hội kia biết là tốt rồi, nghĩ như thế chúng bắt đầu kế hoạch.
Không ngờ, cô gái lại không tham gia bất kỳ tiểu đội nào, còn cùng người nhà lập thành một tiểu đội tên Huyết Sắc. Nhìn cả nhà cô gái, có lẽ bọn họ muốn ra ngoài thi hành nhiệm vụ một mình. Đó lại là cơ hội tốt cho anh em bọn chúng, nghĩ như vậy, bọn chúng lái xe theo sau Bạch Nhược Oánh.
Nhìn đám zombie đang đến, còn cả nhà Bạch Nhược Oánh lại xuống xe, nhìn hành động của họ, bọn chúng không biết người nhà Bạch Nhược Oánh định làm gì. Mặc dù mạt thế đã lâu, nhưng đối với zombie, con người không sợ hãi thì cũng có kiêng kỵ. Dù sao thứ kia cũng biết gây thương tích, sao phải liều mạng chứ.
Nhìn Bạch Nhược Oánh cầm đao, ở phía xa lắc mình một cái, năm sáu cái đầu zombie cứ thế rơi xuống, bọn chúng há to mồm, không ngờ, cô gái xinh như hoa kia lại lợi hại đến thế.
Cảm nhận năng lực của mình, không ngờ khi sen đỏ nở thì năng lực của cô cũng tăng một bậc, xem ra cô cần thu thập nhiều thủy tinh thể cao cấp hơn mới được. Ông Bạch, ông Hình và cả Lưu Minh đều khiếp sợ nhìn cô, sao bọn họ có cảm giác chỉ sau một buổi tối, năng lực của Bạch Nhược Oánh đã tăng lên không ít vậy?
Tách đầu zombie ra, tìm được mấy viên thủy tinh đỏ nhạt, cả nhà cô lên xe. Còn bọn chúng suy nghĩ một chút, cuối cùng không đi lên.
Sắc trời dần tối, nhìn thời tiết bên ngoài, giống như sắp có tuyết, ông Bạch dừng xe lại, cảm thấy thời tiết chuyển hóa: “Chúng ta tìm nơi an toàn dừng xe, xem ra sắp có tuyết rồi, một trận tuyết rơi, sợ là zombie còn tiến hóa. Con nhìn bản đồ, trước mặt có một thị trấn nhỏ cách đây không xa, chúng ta đến đó, thủy tinh thể trong tay chúng ta cũng không ít, ngày mai lập tức trở về thành trả nhiệm vụ.’’ Bạch Nhược Oánh nói.
Mọi người nhìn sắc trời, dừng lại theo lời cô nói, zombie lại tiến hóa lần nữa, tâm tình mọi người đề không tốt. Nhưng đây không phải là chuyện họ có thể kiểm soát được, chỉ có thể tăng nhanh khả năng của mình lên. Tất cả gật đầu một cái, lái xe đi về phía trước.
Ở phía xa, Bạch Nhược Oánh thả thần thức ra, nhìn xem khu vực xung quanh có an toàn không. Không ngờ chỉ nghe thấy một giọng nói mất kiểm soát vang lên: “Các người thật khốn nạn, súng và đồ ăn đều là của chúng tôi. Sao các người lấy chứ? Bây giờ khắp nơi đều có zombie, anh tôi lại bị thương, các người muốn hai chúng tôi chờ chết ở đây sao? Còn nữa, không phải tịa cô sao, tại đồ đề tiện này. Nếu không phải anh tôi vì cứu cô, sao anh ấy lại bị thương. Bây giờ cô thì tốt rồi, còn phải bội anh tôi, đi theo đám người bọn chúng. Lại muốn cướp đồ của chúng tôi, muốn giết anh trai tôi. Tôi nói cho các người biết, nếu cô dám làm thế, tôi sẽ liều mạng với các người.’’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...