Editor: Mai Tuyết Vân
Sau khi ông Bạch trả lại xe chở hàng, ông nhìn con gái mình: “Tiểu Oánh, hoàn cảnh của bác Hình chắc con cũng biết, hiện giờ trong nhà lão Hình cũng chỉ còn một mình ông ấy. Cho nên ngày mai ba muốn để cho ông ấy tới đây, ở cùng với chúng ta.” Cô nhìn ba mình, ông đã quyết định như vậy cô cũng sẽ tôn trọng, huống chi bác Hình cũng là cựu chiến hữu của ông, vừa là bạn bè tốt nhất của ba cô. Còn nhớ năm đó, bác Hình còn cứu mạng ba cô nữa, nghĩ đến việc lấy được vũ khí cũng không thể không liên quan đến bác Hình.
Bạch Nhược Oánh mỉm cười gật đầu một cái, dĩ nhiên bà Bạch cũng tán thành. Cô tạm thời quyết định trước tiên không nói ra chuyện mình có không gian mà đợi đến khi tận thế xuất hiện dị năng. Khi đó dù cô có bộc lộ thì cũng đã nói rằng mình thức tỉnh dị năng, như vậy tương đối an toàn, việc tiếp nhận sẽ dễ dàng hơn.
Về phần bác Hình, mặc dù cô cũng không biết thân phận thật sự của bác ấy, nhưng Bạch Nhược Oánh vẫn có cảm giác người này cũng không đơn giản. Ông vẫn sống một thân một mình ở căn nhà trên thành phố, không có người thân, chỉ có ba cô là người bạn tốt. Không biết thu nhập cho cuộc sống của ông là gì, chỉ biết ông ấy không hề thiếu tiền tiêu xài,thỉnh thoảng còn đến nhà cô làm khách, đối xử với cô cũng rất ân cần. Cuộc sống của ông ta dù nhìn thế nào cũng rất bình thường, chẳng qua cô vẫn không cảm thấy người này cũng không bình thường. Chỉ là nhưng mà thôi, chắc chắn ba cô biết điều gì đó, bọn họ lại không muốn nói, cô cũng không cần thiết phải đi hỏi, tin tưởng ba là đủ rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, ba ra ngoài mở cửa xe hàng, Bạch Nhược Oánh thì rảnh rồi nên liền cùng mẹ làm thức ăn. Sau đó lại cất đồ ăn kia tích trữ trong tủ lạnh, cô thừa lúc mẹ mình không để ý rồi lén lút bỏ một chút vào không gian. Không bao lâu sau có tiếng điện thoại vang lên, Bạch Nhược Oánh vừa tự hỏi chẳng lẽ đồ ăn vặt cô đặt mua đã đến rồi sao.
“Mẹ à, con xuống gara đây.” Nói xong, Bạch Nhược Oánh đi tới nhà để xe.
“Mang đồ ăn vặt để ở chỗ này là được rồi.” Nhìn thức ăn vặt nóng hổi trước mặt, cô trả tiền rồi vung tay lên bỏ vào trong không gian sau đó trở vào nhà. “Tiểu Oánh, con sao vậy?” Nhìn con gái vui vẻ khi trở lại, bà Bạch tò mò hỏi. “Không có việc gì, mẹ, mẹ làm bánh thực sự rất ngon.” Nói xong, Bạch Nhược Oánh cầm một miếng bánh lên rồi ăn, “Mùi hương còn lưu lại trong miệng này.“. “Cái con bé này.” Nhìn bộ dạng nghịch ngợm của con gái, bà Bạch cưng chìu lắc đầu một cái, mặc dù nói rằng không biết cô đã trải qua chuyện gì. Nhưng kể từ sau khi trở về, lại không giống như trước, chẳng qua nhìn con gái như vậy, lại khiến cho bà và chồng mình yên tâm và cũng được an ủi.
Lúc xế chiều, hai người nghe được tiếng xe hơi, Bạch Nhược Oánh biết là ba cô đã trở lại, họ chạy ra nghênh đón. “Ba, bác Hình.“. “Tiểu Oánh đấy à, rất lâu rồi bác không nhìn thấy con, thật là càng ngày càng xinh đẹp.“. “Cám ơn bác Hình, ha ha.” Thật ra thì cô được cải tạo bởi nước trong không gian, nên da càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng trắng mịn. Bởi vì những biến hóa này rất từ tốn, cho nên khi cô sống với ba mẹ thì họ không hề nhận ra, chẳng qua lại không thoát khỏi đôi mắt của bác Hình. “Ba ơi, đồ đạc đâu?” Hai người họ mỉm cười, cô nhìn về phía ba mình. “Ở nhà để xe, đồ cũng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ rồi.” Nhớ tới lúc mình tự đi lấy hàng thật đúng là tự mình dọa mình, chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bây giờ suy nghĩ một chút thì ông thật sự đã già rồi, càng già càng sợ phiền phức mà.
“Ba, khi nào trời tối chúng ta sẽ đưa vào nhà, người nhà bác Hình bên kia vẫn tốt chứ ạ?“. “Bác không vướng bận gì cả, sau này có thể ở lại nhà của mọi người được rồi.” Nhìn Bạch Nhược Oánh, đôi mắt của bác Hình chợt lóe sáng: “Đúng rồi Tiểu Oánh, ba con có nói chuyện với bác, làm sao con biết được?“. “Bác Hình, có một số thứ là bí mật, chỉ cần tin tưởng con là được, bác cứ chờ xem đi ạ.” Cô không trả lời câu hỏi của bác Hình, Bạch Nhược Oánh mỉm cười, để lại không gian cho ba và bác Hình rồi tiếp tục cùng mẹ chuẩn bị thức ăn. Mấy này nay, nước trong không gian dường như đã có tác dụng, nhìn dáng vẻ và tinh thần của họ đã tốt lên rất nhiều, những điều này ngay cả bọn họ cũng không hề phát hiện ra.
“Ăn cơm thôi.” Nghe tiếng gọi ăn cơm, mấy người họ ngồi xuống trước bàn ăn. “Mấy ngày nay, có rất nhiều người vô duyên vô cố phát sốt, được đưa vào bệnh viện.” Ông Bạch vừa ăn cơm vừa nói, đồng thời còn nhìn con gái mình một chút. Nghe lời của ông nói, Bạch Nhược Oánh không hề dừng động tác ăn cơm, nghĩ tới ngày mai tai nạn sẽ tới trước khi, càng thêm lớn miệng đang ăn cơm, về sau như vậy người một nhà yên lặng ở chung một chỗ ăn cơm ngày sẽ càng ngày càng ít. Bạch mẹ nhìn một chút bạch ba, lại nhìn một chút nữ nhi mình, tiếp tục cầm tay chồng.
Bác Hình nhìn ba người bọn họ trên bàn ăn, dường như nhớ đến một điều gì đó, sự chán nản hiện lên trong mắt. Sau đó, giống như đã nghĩ thông suốt, cũng chuyên tâm ăn cơm. Thật ra thì giờ phút này ba người cũng hi vọng những chuyện kia là giả, là do Bạch Nhược Oánh tưởng tượng ra mà thôi. Nhưng bọn họ đã biết, trong lòng sớm đã tin lời nói của Bạch Nhược Oánh, sợ rằng tận thế thật sự đã sắp đến.
Ăn xong cơm tối, người một nhà ngồi ở phòng khách, xem tin tức, trên bản tin vẫn chưa nhắc đến chuyện mưa sao băng. Những bản tin gần đây đều là bệnh cảm cúm tương đối nghiêm trọng, người phát sốt tương đối nhiều. Hi vọng mọi người chú ý giữ thoáng mát, rửa tay nhiều, chú ý vệ sinh cá nhân, đề phòng bị cảm một chút. Bạch Nhược Oánh lấy máy vi tính ra, cô xem lại những bản tin mình đã đăng, xem người ta hồi đáp lại thế nào. Lại phát hiện rất nhiều diễn đàn đã xóa bản tin của cô, cô đăng rất nhiều bài, kết quả chỉ còn lại có một, hơn nữa Bạch Nhược Oánh phát hiện rằng, điều cô nhắn lại, vốn không có nhiều người tin tưởng.
“Ngu ngốc, cho rằng đây là tiểu thuyết mạt thế sao?”; “Đồng ý với người cmt trên, cuối thời đến ư? Tại sao lại không nói có zombie.”; “Mẹ nó, đe dọa à, 20XX đã sớm qua rồi.”; “Trời sập xuống cũng chưa đến lượt cậu đâu, người anh em, đừng nghĩ mình giỏi hơn ông trời.”; “Được đi học không vậy, có từng học qua sinh vật không? Các nhà khoa học có học vấn còn cao hơn bạn. Sinh vật biến dị ư, ở không rảnh rỗi đi tung tin bậy mau né ra chỗ khác đi.”
Vậy mà còn nữa, “Có thật không, người anh em, chúng ta phải cẩn thận một chút.”; “Tôi cũng phải đi dự trữ lương thực đây. ( tôi vốn chính là trạch nam, ha ha!)”; “Ở chỗ chúng tôi có người bị cắn, không biết có giống trong tiểu thuyết viết hóa thành zombie không? Có chút mong đợi.”; “Người cmt mắc bệnh thần kinh!”; “Tiểu thuyết đã thấy nhiều, nhưng tôi cũng muốn làm anh hùng!”; “Chuyện cười, ông đây chỉ nhìn thấy có cây cỏ, cũng màu đỏ và có gai nhọn, ông đây đã cố tình sờ qua rồi còn cho nó đâm bị thương, không dán băng keo cá nhân này, hiện tại còn chưa biến thành người chết đâu.’’; “Chủ topic, NN, ông đây cũng đang phát sốt, mẹ nhà ngươi mới thành zombie!”; “Tán thành với chủ topic, tôi đã đến bệnh viện, có thể là zombie, nói trước rất sốc đó. Chẳng qua tôi không hiểu sao trong bệnh viện người phát sốt lại nhiều vậy.”; “Tôi ủng hộ chủ topic nói, tôi có dự cảm, có chuyện gì đó không đúng.”; “Chủ topic mạnh mẽ, thằng em đây sớm đã cảm thấy nơi này có chuyện.”; “Chủ topic đã nói là có mạt thế, nếu đúng là vậy thì thà tin còn hơn nghĩ không có! Thằng em đây sẽ lăn lộn cùng chủ topic.’’; “Chủ topic muốn xuyên không đến điên rồi à? Điên. Khùng!”
Bạch Nhược Oánh nhìn lời nhắn lại của mọi người, không lộ vẻ gì rồi đóng máy vi tính lại, điều cô có thể làm thì đã làm rồi, vậy tất cả đều mặc cho số phận thôi. Nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa, trông bọn họ thản nhiên như vậy, nhưng nếu như không phải cô chú ý tới tay của bọn họ, thật sự đúng là không nhìn ra bọn họ lại sốt ruột đấy. Đồng hồ báo thức đếm ngược thời gian, 10. 9. 8. 7...... 3......Một ngôi sao, hai ngôi sao, chân trời đã thật sự xuất hiện mưa sao băng. “Bản tin tức đặc biệt, hôm nay lại xuất hiện mưa sao băng, đây điều không hề được dự báo trước. Mưa sao băng lần này, cho dù thành phố sáng đèn vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, hiện tượng lần này bây giờ sẽ được phóng viên ghi hình trực tiếp... “
“Trời ạ, thật sự có mưa sao băng, một ngôi, hai ngôi, trời ơi, càng ngày càng nhiều. Đây là mưa sao băng trăm năm khó gặp, nhìn đi, thật sự rất đẹp giống như là mưa kim cương vậy......” Trong tin tức đang phát sóng có xuất hiện cảnh mưa sao băng, nhìn lên hình ảnh bầu trời xinh đẹp, Bạch Nhược Oánh cười lạnh trong lòng. Còn ba người còn lạ, nắm chặt tay, lo lắng nhìn chăm chú vào hình ảnh trên ti vi. Bạch Nhược Oánh đi tới trước cửa sổ, mở rèm cửa sổ ra, nhìn ngoài cửa sổ là bầu trời. Từng ngồi sao băng lướt qua, dần dần tạo thành khung cảnh của những giọt mưa, trước mắt của cô có rất nhiều người không ngủ đều ra khỏi nhà, còn có rất nhiều người đang ngủ cũng bị tiếng ồn ào đánh thức, đi ra khỏi nhà, nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài.
Sau khi mưa sao băng kết thúc, vẫn không chưa có dấu hiêu dừng lại, đột nhiên bầu trời sáng chói! Những ngôi sao băng lướt qua bầu trời, khung cảnh cứ dần dần biến mất như vậy. “ Mưa sao băng kéo dài XX đã kết thúc... Thật sự xem rất đẹp mắt, trở lại với.....” Mưa sao băng cuối cùngcũng kết thúc, Bạch Nhược Oánh ba người ngồi trên ghế salon, hiện giờ họ đang ngồi ở đó, tất cả hi vọng đều đã tan vỡ. Thời gian trôi qua từng chút một, ai cũng không nghĩ đến việc trở về phòng ngủ, cứ như vậy nhìn đồng hồ báo thức. Khi cây kim chỉ đến số mười hai, lúc này ngoài đường trừ mấy người vội vã lướt đi thì đã chẳng còn người khác rồi.
“Á! Mày làm gì đấy!” Đang lúc ấy thì, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gào thét, nghe được giọng nói đó, Bạch Nhược Oánh nhìn lại, rốt cuộc đã tới sao! “Sao vậy?” Nghe thấy tiếng động, bà Bạch lo lắng nhìn về phía con gái, mà hai người còn lại cũng nhìn về phía cửa sổ. Chỉ thấy một người đàn ông ôm một cô gái, nhìn từ xa, giống như đang hôn cô gái này vậy. Nhưng giọng của cô gái rất sợ hãi, vẫn giãy giụa, cũng không có dáng vẻ đang hưởng thụ. “Thế nào rồi? Sao lại có người trước mặt mọi người mà làm chuyện như vậy, trời ạ, con gái à mau báo cảnh sát.’’ Nhìn thấy chuyện ngoài cửa sổ, bà Bạch mẹ muốn gọi điện thoại, vậy mà Bạch Nhược Oánh lại kéo mẹ mình: “Mẹ, không cần, mẹ xem kìa.”
Bà Bạch nghi ngờ nhìn về phía con gái mình, bag không hiểu con gái muốn để bà xem thứ gì, bà nhìn ra ngoài cửa sổ. Thì đã thấy một cảnh này, đó cũng là một người đàn ông, anh ta đến trước xem tình hình, chắc cho rằng người kia đang bắt nạt cô gái ấy nên anh ta nhanh chóng cản lại. “Mày làm gì đấy? Buông cô bé ra!” Vậy mà lúc này Bạch Nhược Oánh lại thấy, cô gái kia đã bị cắn bể cổ họng.
Người kia nghe thấy tiếng gào, một tay đã buông cô gái kia ra, nhưng hắn lại không chạy trốn, hắn run rẩy đi tới chỗ anh ta, còn anh ta lại không biết đang xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy cô gái kia té xuống đất, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát, đúng vào lúc này, hắn đã đi đến trước mắt anh ta, anh ta đánh về phía hắn, “Á!” Lại một tiếng hét thảm thiết, thì ra là, hắn ta lại cắn anh chàng này, còn cô gái kia cũng không còn thở nữa, một người đàn ông cắn một người đàn ông khác. Có người thấy thế, báo cảnh sát, một xe cảnh sát và một chiếc xe cứu thương đã tới rất nhanh, cứ như vậy, hai người và một cỗ thi thể bị mang đi. Khi cảnh sát tên căn người, Bạch Nhược Oánh nhìn thấy, một người cảnh sát cũng bị cắn bị thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...