Sống Lại Lần Nữa Làm Nữ Nhân Hầu Môn [tô Tiểu Lương]

Chuyện Đại thiếu gia của Cẩm Trúc Viện là kẻ điếc rất nhanh truyền khắp Nam Dương Hầu phủ, mọi người thổn thức không thôi, Gia Cát Ngọc Đồng cũng vì việc này mà ngã bệnh, hối hận lúc trước không tráo hải tử, càng không ngờ hài tử mình hoài thai hơn chín tháng lại là kẻ điếc.

Gia Cát Ngọc Hân cấm Cát di nương tới gặp Tề Quý Nhan, Lạc Ninh rất thích đệ đệ này, Lạc Lâm và Lạc Dương đang còn trong giai đoạn tranh sủng vừa thấy đệ đệ tới cũng trở nên ngoan ngoãn. Gia Cát Ngọc Hân nhìn hài tử bề ngoài một chút cũng không có vấn đề, hỏi bà vú của mình: "Nếu không nghe thấy, tương lai còn có thể nói chuyện không?"

"Tiểu thư, thiếu gia không nghe thấy, sẽ không biết người nói gì, tuy nhiên tiểu hài tử có thể học theo khuôn miệng, nếu tiểu thư thật sự muốn nuôi dưỡng nói, có thể tìm ma ma biết giáo dưỡng thử một lần."

Làm mẫu thân, đối với hài tử luôn có lòng thương hại không thể vứt bỏ, Gia Cát Ngọc Hân nhìn Tề Quý Nhan bắt lấy tay Lạc Ninh, trái tim mềm đi vài phần.

Nhưng chuyện phân gia không thể vì hài tử này mà dừng, Nam Dương Hầu đã có đích trưởng tôn, đáng tiếc lại không phải hài tử của thế tử, đối với gia sản trong phủ, Nam Dương Hầu đưa phong thư lão hầu gia đời trước tự viết cho mọi người xem.

Ngoại trừ Nam Dương Hầu, đồ của ba phòng còn lại chia đều, cho dù Nhị phòng có ý kiến, ai bảo phòng bọn họ nhiều người nhất, nhưng việc phân gia cứ thế mà làm, Nam Dương Hầu mời các lão nhân đức cao vọng trọng trong Tề gia tới, giải quyết việc này rõ ràng.

Nam Dương Hầu phủ chính thức phân gia.

Mà Tề Hạo Minh bọn họ cũng muốn từ Đại phòng này dọn ra, Nam Dương Hầu vẫn còn, hầu tước vẫn chưa truyền lại cho Tề Hạo Thịnh, bọn họ cũng không tính là thật sự phân gia.

"Các con dọn ra ngoài, chi phí ngày thường ở Đinh Phong Viện thế nào, mỗi tháng mẫu thân con bên này đều sẽ phát cho các con, nơi này các con muốn về lúc nào cũng được." Tề Trung Dương nhìn Tề Hạo Minh, dặn dò. Hài tử này khăng khăng muốn dọn đi, mà ông lại không có lý do giữ y ở lại.

Mỗi tháng Nam Dương Hầu phủ phát tiền cho Đinh Phong Viện không nhiều, mà Đinh Phong Viện người ít, chi tiêu cũng không lớn, Nam Dương Hầu hi vọng có một ngày bọn họ sẽ trở về, dù sao ông vẫn chưa chết, nhi tử thế mà muốn dọn đi trước.


"Đa tạ phụ thân." Tề Hạo Minh gật đầu. Phụ thân có thể đồng ý đã là nhượng bộ lớn nhất, nếu vạch ra ranh giới rõ ràng, một khi Nam Dương Hầu phản đối, hắn nhất định phải vì trung hiếu mà ở lại, ở lại Nam Dương Hầu phủ chờ phụ thân già rồi qua đời, chờ Đại ca chủ trì phân gia.

Năm ngày sau, Oánh Tú và Tề Hạo Minh chính thức dọn đi, nơi này cách Nam Dương Hầu phủ và Định Vương không xa.

Tin đồn Tề Hạo Minh muốn từ chối vị trí thế tử đột nhiên trở lại, trưởng tử Tề Hạo Thịnh vất vả lắm mới có được thế mà lại là kẻ điếc, bởi vì Tề Hạo Minh đã dọn ra ngoài, trong Nam Dương Hầu phủ chỉ còn lại hai vị thiếu gia con vợ cả, Tề Hạo Chi sắp thành thân, vị trí hầu tước này ngày càng  mơ hồ.

Vốn ở Đinh Phong Viện đã vừa vặn, hiện tại dọn ra phủ đệ lớn, bốn tỷ muội Bão Cầm mỗi người đều có phòng riêng. Nhà lớn, nhân thủ theo đó không đủ, không chờ Oánh Tú tìm người, Kiều lão phu nhân biết tin họ dọn ra liền kêu Kiều phu nhân đưa toàn bộ gia đình Thanh Bích tới giúp đỡ. Thanh Bích vốn là người của Kiều gia, phía trên có ba ca ca, cha mẹ cũng là người trung hậu, Đại ca và Đại tẩu của Thanh Bích hiện đang làm quản sự ở thôn trang của, Kiều lão phu nhân lo Oánh Tú tìm người mới không đủ trung thành, vì thế dứt khoát điều họ tới Tề phủ giúp đỡ Oánh Tú.

Dàn xếp ổn thỏa gia đình Thanh Bích, Oánh Tú còn phải chuẩn bị yến hội mừng nhà mới, Kiều ma ma chọn một ngày lành, sáng sớm một ngày cuối tháng sáu, hoa viên của Tề gia liền bắt đầu bận rộn, bàn ghế được dọn trong sảnh, Nghiêm ma ma và Trương ma ma vội sai người đặt bồn nước đá ở mỗi góc.

Trác Dạ đẩy Tề Hạo Minh ra cổng lớn đón khách, Tề phủ không lớn nhưng lại mời được nhiều người, thân phận địa vị đều khiến ai nấy đều phải líu lưỡi.

Thẩm phu nhân là mẫu thân của Oánh Tú, hỗ trợ là đương nhiên, nhìn khách khứa tới không ngừng, đáy lòng liền dâng lên một mạt ghen tỵ.

Thẩm Oánh Tú nàng chẳng qua là một đích trưởng nữ tang mẫu, thân phận trong nhóm khuê tú của kinh thành căn bản không đáng nhắc tới, chẳng qua là có nhà ngoại to lớn, sao có thể có nhiều khách tới chơi như vậy? Nghĩ đến, lồng ngực Thẩm phu nhân lại khó chịu, chuyện ngày cập kê đó của nàng, bà ta cả đời cũng không thể quên.

Thẩm Hạc Nghiệp vừa thấy nhiều khách quý như vậy, suy nghĩ đầu tiên chính là đi làm quen, mặc kệ có quen biết hay không, làm nhạc phụ của Tề Hạo minh, ông ta ít nhiều cũng có tiếng nói, hiện tại ở trong triều nhiều năm như vậy không có thăng tiến, lại vì chuyện của hồi môn khi trước, chức quan này vẫn cứ nửa vời như thế.


Oánh Tú đỡ Định Vương Phi ngồi xuống, hiện tại Định Vương phủ đã có thêm hai vị trắc phi, mọi việc không thể tự tại như trước. Mục Nhiễm Tranh đang hoài thai, cũng không có tinh lực đi quản việc của các nàng, "Tiểu tử kia cứ quấn lấy không buông, ta thật sự bất lực, sáng sớm theo phụ thân nó vào cung mà khóc lóc náo loạn một hồi."

"Bên này gần Định Vương phủ, sau này nó muốn tới lúc nào cũng được, hiện tại Tráng Tráng đã lớn hơn một chút, nếu không phải có bà vú và Dương ma ma chiếu cố, muội đây, cả ngày đều nhìn nó." Oánh Tú thấy nàng khí sắc không tồi cũng yên tâm. Thiệu Thư Dao gả vào làm trắc phi, thân phận Thiệu gia không thấp, nói không có ngăn cách khẳng định là giả.

"Dẫn ta đi xem tiểu tử kia đi, tương lai cái thai này sinh ra phải giống như nó mới được.

Oánh Tú dìu Mục Nhiễm Tranh qua chỗ Gia Cát Ngọc Hân, Lạc Ninh năm nay đã bốn tuổi, nhìn Tráng Tráng nằm trong lòng bà vú, kéo lấy y phục của nàng: "Mẫu thân, tiểu đệ đệ của Oánh Tú thẩm thẩm trông to hơn Nhan đệ đệ rất nhiều."

Tráng Tráng ngó trái ngó phải cũng không thấy mẫu thân, theo tiếng cúi đầu, lập tức duỗi tay về phía Lạc Ninh. Bà vú nhất thời ôm không chặt, Tráng Tráng cứ như thế lao vào Lạc Ninh. Từ khi Lạc Ninh hiểu chuyện Gia Cát Ngọc Hân đã dạy nó cách làm một tiểu thư khuê các, mà Tráng Trán lúc này mặt đã gần mặt Lạc Ninh, chảy nước miếng nhìn nó, Lạc Ninh muốn đẩy cũng đẩy không được, Tráng Tráng để lại dấu răng trên mặt nó mới bỏ qua. Lạc Ninh chực khóc ủy khuất nhìn nó, Tráng Tráng còn nhếch môi, híp mắt cười.

Oánh Tú vào vừa lúc thấy hành động vĩ đại này của Tráng Tráng, tay nhỏ nắm lấy y phục của Lạc Ninh, bà vú kéo thế nào nó cũng không bỏ.

Gia Cát Ngọc Hân lấy khăn xoa tác phẩm Tráng Tráng để lại trên má Lạc Ninh, cười an ủi: "Tráng Tráng rất thích con."

Lạc Ninh vất vả lắm mới đứng lên, lại sợ Tráng Tráng té ngã, cả người nhích vào trong, hai tay một khắc cũng không dám lơi lỏng mà ôm nó. So với ở trong lòng bà vú, Tráng Tráng lúc này ngoan hơn nhiều, ngồi trong lòng Lạc Ninh không hề ầm ĩ, chỉ duỗi tay bắt lấy hạt châu trên cổ tay Lạc Ninh, chơi vui vẻ.

Oánh Tú dở khóc dở cười ôm lấy nó, Tráng Tráng lại hôn một cái lên mặt nàng.


Gia yến kết thúc, Oánh Tú kêu bà vú ôm Tráng Tráng đi nghỉ ngơi, đứng dậy tiễn vị khách cuối cùng. Mệt mỏi về phòng, Tề Hạo Minh trên xe lăn đứng lên, cầm lấy quải trượng chậm rãi đi về phía nàng.

Từ lúc bắt đầu chữa trị đến bây giờ có thể chống quải trượng đi đường đã mất ba năm, trong hầu phủ, cho dù là ở Đinh Phong Viện, Tề Hạo Minh đều rất ít khi đứng lên, dọn ra ngoài càng có lợi cho hai chân y hồi phục. Oánh Tú đứng yên chờ y đi tới, sau đó dìu y ngồi xuống, đặt quải trượng qua một bên, hỏi: "Buổi chiều sao lại không thấy Trác Dạ."

"Hắn về sư môn một chuyến." Tề Hạo Minh nắm lấy tay nàng, kéo nàng cùng ngồi xuống, "Nghe hắn nói là sư môn có lệnh, phải lập tức trở về."

"Tướng công, chàng như thế nào mời được Trác Dạ về làm hộ vệ bên cạnh mình, thiếp thấy hắn không giống người Tề gia dạy dỗ." Oánh Tú giúp y cởi áo ngoài, gọi Bão Cầm vào đổ nước.

"Sư phụ của Trác Dạ quen với gia gia, năm ta mười tuổi, gia gia nhờ ông ấy chọn một người tới chăm sóc ta, khi đó Trác Dạ mới mười lăm tuổi tới, thời gian cứ thế đã qua mười năm." Lão hầu gia quen người tu võ như vậy chỉ là trùng hợp, mà Trác Dạ từ lần xuống núi đã hơn mười năm chưa trở về, lần này vì có việc quan trọng phải đi, ngắn thì nửa năm, dài thì nhiều năm.

Oánh Tú không khỏi kinh ngạc.

Tề Hạo Minh nhéo cái mũi của nàng, cười nói: "Người như vậy vốn không nhiều, giống như y sư Man tộc Tứ ca dẫn về kia, vẻ bề ngoài của Trác Dạ căn bản không giống chúng ta, bọn họ có quy tắc hành sự riêng của mình."

Oánh Tú gật đầu, dù chuyện xưa ly kỳ thế nào cũng không bằng lần trọng sinh bản thân có được này.

OoOoO

Tháng bảy đã tới, những cơn gió thổi tới khiến người ta đều cảm thấy buồn bực, Tráng Tráng nằm trên chiếu, tứ chi mới lớn hình chữ đại mà ngủ, trên người chỉ có tấm chăn mỏng, bà vú ngồi bên cạnh chậm rãi quạt mát.

Oánh Tú ngủ trưa tỉnh dậy, Thanh Bích liền đưa tới một tấm thiệp, là Kiều gia gửi, năm nay vì dịch bệnh, Kiều gia không tổ chức xuân phường, Kiều phu nhân và Kiều lão phu nhân thương lượng, lùi đợt tổ chức.


Ba ngày sau, Oánh Tú dẫn Tráng Tráng về Kiều gia, Kiều lão phu nhân thân mình không tốt, không thể ra ngoài, Oánh Tú muốn Tráng Tráng đi qua chọc lão nhân gia vui vẻ.

Lần trước từ Nam Dương Hầu phủ dọn ra Tráng Trang ngủ say, hiện tại coi như là lần đầu lên xe ngựa nên rất ầm ĩ, cứ mở to hai mắt, Oánh Tú dỗ thế nào cũng không chịu an tĩnh, một hai đòi Oánh Tú ôm mình đứng dậy, tay nhỏ bám cửa sổ xe ngựa, tò mò nhìn ra bên ngoài.

"A!" Tráng Tráng chỉ vào sạp hồ lô đường bên ngoài, nghiêng đầu nhìn Oánh Tú. Oánh Tú kéo nó về, chỉ chớp mắt lại có hàng chong chóng lướt qua, Tráng Tráng lại "A" một tiếng kêu nang gfnhifn xem.

Chờ tới Kiều phủ, biết nơi này không phải nhà mình, Tráng Tráng hưng phấn để bà vú ôm, ánh mắt lúc nào cũng nhìn theo Oánh Tú.

Kiều lão phu nhân nhìn thấy Tráng Tráng liền vui vẻ, lập tức kêu ma ma đi lấy đồ tốt cho nó, hiện tại trong mắt Tráng Tráng chỉ có đẹp hay không, ăn ngon hay không không hề quan trọng. Ngồi trong lòng Kiều lão phu nhân, nó nhìn chằm chằm chuỗi thạch mắt mèo trong tay bà, nhìn thật lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Oánh Tú, chỉ vào hạt châu trong tay bà, ê ê a a.

Oánh Tú vội cản Kiều lão phu nhân muốn tháo chuỗi hạt châu xuống: "Bà ngoại, nó chỉ là cảm thấy đẹp mắt, người đừng chiều nó, qua rồi nó sẽ quên thôi." Cho dù Tráng Tráng thích đồ đẹp, nhưng điều làm Oánh Tú yên tâm chính là, nó chưa bao giờ ép buộc đồ trong tay người khác, cũng không khóc lóc đua đòi.

Kiều lão phu nhân lại không nghe, trực tiếp lấy xuống, Tráng Tráng bắt lấy chuỗi hạt châu nặng trịch, nhìn một hồi, liền đưa lên miệng. Kiều lão phu nhân vội giật lấy, Tráng Tráng nghi hoặc nhìn bà, Kiều lão phu nhân thoải mái cười, ôm nó vào lòng hôn một cái.

Kiều phu nhân nhìn cũng thích, trong lòng lại có chút khó chịu, từ khi Trương thị bị đưa về Trương gia, Kiều Cẩn Hiền tuy không nói, nhưng Kiều phu nhân biết nhi tử mình không vui, may là Cẩn Trạch đã về, tốt xấu gì hắn cũng có thể nói chuyện với đệ đệ, để đệ đệ khai đạo một chút.

Vốn dĩ đầu năm Trương gia đã muốn đưa Trương thị vệ, nhưng bị Kiều lão gia tử ngăn cản, dịch bệnh qua đi, hiện tại đã là mùa hè, sớm muộn gì Trương gia cũng đưa Trương thị về Kiều gia, Kiều phu nhân cũng không phải người khó tính, nhưng sự tình liên quan tới con nối dõi của nhi tử, bà thật sự không có cách nào xử lý thập toàn thập mỹ.

Sáng sớm ra ngoài chơi tới giờ, Tráng Tráng cuối cùng cũng thấy mệt, tới buổi chiều, Tráng Tráng trực tiếp ngủ với Kiều lão phu nhân, Oánh Tú sợ Tráng Tráng nghịch ngợm quấy rầy lão nhân gia, nhưng vào phòng nhìn một già một trẻ ngủ cùng nhau, đáy mắt lại một mạt ướt át.

Lặng lẽ lau nước mắt, Oánh Tú và Thi Nhã ra ngoài, cùng Thi Nhã tới còn có đường muội của Thượng Quan Linh Thượng Quan Nghệ Dung, Oánh Tú chào hỏi Thượng Quan Nghệ Dung đoan trang hào phóng này, đoàn người cùng nhau đi tìm Cẩn Trạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui