Cuối tháng mười một, đại hôn của Cửu hoàng tử Túc Ký, tân nương là đích ấu nữ của Đại phòng Trương gia Trương Hi Vân. Cùng cử hành hôn sự, Hoàng Thượng phong Cửu hoàng tử làm Triệu Vương, ban phủ đệ, cùng tứ hôn hai vị trắc phi.
Bảy ngày sau, tiểu vương gia Nhữ Dương Vương phủ Tô Khiêm Mặc đại hôn, Trần Bảo Lâm cũng gả vào Nhữ Dương Vương phủ. Tham dự xong hai hỉ yến này, trông kinh thành còn tổ chức không ít tiệc cưới lớn lớn bé bé.
Ngồi trong xe ngựa, Oánh Tú vén rèm nhìn ra, cảnh tượng chính là mấy người nghèo tụ tập một chỗ, cuộn tròn nấu nồi canh sưởi ấm ngày tuyết.
"Tướng công, năm nay Nam Dương Hầu phủ chúng ta có mở kho phát cháo không?" Oánh Tú thật sự không đành lòng nhìn tiếp. Mỗi năm kinh thành đều như vậy, tuyết lớn vừa đói, phố lớn ngõ nhỏ đều có dân chúng đói khổ.
"Cuối năm nhiều hỉ sự như vậy, các phủ đều không ngại phân phát nhiều đồ, năm nay hẳn sẽ không có nhiều người chết." Tề Hạo Minh thay nàng hạ rèm, kéo tay nàng đặt trong lòng mình sửa ấm, "Ta kêu Trác Dạ phát chút áo bông."
"Chính phi của tiểu vương gia là đích trưởng nữ của Lục Quốc Công, nghe nói là lão vương gia tự mình xin Hoàng Thượng tứ hôn." Kiếp trước Oánh Tú từng gặp vị đích trưởng nữ này, xinh đẹp không nói, cử chỉ cũng có khí chất, Lục gia dòng dõi thư hương, của hồi môn của Lục tiểu thư đa phàn đều là tranh chữ, sống cùng người như vậy, Bảo Lâm chắc sẽ không sao.
"Vốn dĩ không đến phiên bọn họ, Hoàng Thượng muốn nữ nhi Lục gia làm hoàng phi, Lục Quốc Công không muốn, Trương Quý Phi càng không muốn, nếu đích nữ Lục gia làm tức phụ của mình, bà ta không thể áp chế, cho nên thời điểm lão vương gia đi cầu hôn sự, Trương Quý Phi ít nhiều đứng sau giúp đỡ." Trương gia chẳng qua chỉ có một Quý Phi nương nương ở trong cung, thế lực làm sao bằng Lục gia, cho dù thay đổi triều đại, Lục gia cũng sẽ không nghiêng đảo.
"Làm hoàng phi đồng nghĩ với việc tương lai sẽ bị cuốn vào cuộc chiến tranh ngôi vị hoàng đế, Lục gia không muốn tham dự, vì thế mượn việc này tỏ rõ thái độ." Oánh Tú dựa vào vai y, chậm rãi nói, "Mục tỷ tỷ gần đây hình như không vui, chi bằng mấy ngày nữa chúng ta quau Định Vương phủ thăm tỷ ấy."
Trở về Nam Dương Hầu phủ, sắc trời đã tối, đường trong viện một mảnh trắng xóa, Bão Cầm cẩn thận dìu Oánh Tú. Một đường về Đinh Phong Viện, tuyết cứ thế mà lớn lên.
Trong phòng than lửa đã đốt ấm, Oánh Tú kêu Bão Cầm che màn lại, ra sương phòng phía sau xem Tráng Tráng, tiểu gia hỏa này trời sinh không biết sầu, từ khi chào đời rất ít khi khóc nháo, uống sữa xong liền ngoan ngoãn ngủ, lúc tỉnh lại chỉ thích nhìn đồ vật chằm chằm, an tĩnh giống hệt lúc ở trong bụng nàng.
Vào đêm, Oánh Tú xoa chân giúp Tề Hạo Minh, đang định nằm xuống, y lại kéo nàng không cho nàng ngủ, sau khi thổi tắt ánh đèn liền dùng vẻ mặt ủy khuất nhìn nàng: "Nương tử, đã lâu rồi chúng ta không cộng chẩm miên (1)."
(1) Cộng chẩm miên: Cùng chăn gối, ý chỉ.... *Tự hiểu nhé*
Oánh Tú vừa định phản bác, bỗng nhận ra y nói việc khác, gương mặt lập tức đỏ ửng, đấm ngực y, nhỏ giọng: "Hài tử và bà vú đều ở phía sau."
Tề Hạo Minh đặt xuống nụ hôn chận lấy miệng nàng, hai tay từ vạt áo phía sau đi vào trong, bên tai liền truyền tới tiếng hít thở dồn dập. Y buông môi nàng, cười khẽ: "Nương tử, nàng càng ngày càng mẫn cảm."
Trước mắt dần trở nên mờ mịt, màn lụa mỏng bay lên, Tề Hạo Minh xoay người đè nàng xuống, dọc theo cổ chậm rãi đi xuống.
Trong Cẩm Trúc Viện, Tề Hạo Thịnh nhìn Gia Cát Ngọc Hân, trong lòng là Lạc Ninh sắp ngủ, điều hắn chắc chắn chính là, một khi xảy ra chuyện, nàng và hắn tuyệt đối sẽ không cùng thuyền, trái tim nàng trước nay đều không ở chỗ này của hắn.
"Nàng nên theo mẫu thân học cách quản gia đi." Tề Hạo Thịnh giao Lạc Ninh đã ngủ cho bà vú, nói với Gia Cát Ngọc Hân.
Gia Cát Ngọc Hân nhìn vẻ mặt đạm nhiên của hắn, trong lòng không khỏi cười nhạo, luận buôn bán, Tề Hạo Thịnh khẳng định là người trong nghề, nhưng xét về thông minh nhanh nhạy, Tề Hạo Thịnh này kém hơn hẳn tiểu vương gia của Nhữ Dương Vương phủ kia, có lẽ vận khí hắn tốt, có thể tranh chấp vị trí thế tử với hắn Tề Nhị thiếu gia tuổi trẻ tê liệt, mà Tề Tam thiếu gia thân phận lại không đủ.
Tuy phụ thân đã nói, chỉ cần thế tử không phạm sai lầm, vị trí này đương nhiên cứ thế mà tiếp tục ngồi vững, nhưng hiện tại chân của Tề Hạo Minh dần hồi phục, lại có đích trưởng tôn của Nam Dương Hầu phủ, sao hắn có thể chắc chắn vị trí này cũng giống quá khứ sẽ là của hắn?
"Biết rồi." Gia Cát Ngọc Hân lãnh đạm trả lời. Buông bút trong tay xuống, thấy hắn định đi ngủ, nàng nhắc nhở, "Thân mình cát di nương không khỏe, hi vọng thế tử có thể ở cạnh."
Tề Hạo Thịnh vẫn tiếp tục cởi giày, Yên Chi nhìn Gia Cát Ngọc Hân, đi tới giúp hắn cởi y phục, mà ở nơi khác của Cẩm Trúc Viện, Gia Cát Ngọc Hân ngồi ở mép giường đợi thật lâu cũng không thấy Tề Hạo Thịnh tới, liền sai nha hoàn đi hỏi thăm.
"Tiểu thư, đèn bên chỗ phu nhân đã tắt." Nha hoàn cẩn thận quan sát sắc mặt ả, nói xong lập tức lui sang một bên.
Gia Cát Ngọc Đồng ôm bụng ngồi dựa vào mép giường, trên mặt không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ lười nhác nhìn màn lụa buông xuống, trong hoảng hốt nhớ lại cảnh di nương khóc lóc ôm mình trước khi xuất giá.
"Ở Khánh Vương phủ dù con chỉ là thứ nữ Thập Tứ tiểu thư, nhưng ít nhiều cũng là chủ tử, không ai dám khinh thường con, nhưng tới Nam Dương Hầu phủ rồi, con sẽ giống di nương, cho dù được sủng ái cũng chỉ có thể là hạ nhân, di nương biết con là người hiếu thắng, di nương cũng biết con không thích nghe lời này, nhưng di nương bắt buộc phải nói con biết, mặc kệ làm gì, con cũng không thể xa lạ với tỷ tỷ mình, cho dù thế tử thương con, con cũng phải nghe lời tỷ tỷ."
Lời của tỷ tỷ?
Khóe miệng Gia Cát Ngọc Đồng để lộ một mạt trào phúng, tỷ tỷ này mắt để trên trời, trước nay chưa từng để những muội muội con vợ lẽ này vào mắt, nàng là đích tiểu thư tôn quý của Khánh Vương phủ không sai, nhưng dựa vào cái gì lại vì xuất thân của mẫu thân mà quyết định khoảng cách giữ họ, những gì Gia Cát Ngọc Đồng ả được đều nhờ bản thân nỗ lực.
Ả phối hợp với kế hoạch của phụ thân, chuyện tỷ tỷ khinh thường làm, ả đều đứng ra, nhưng dựa vào cái gì mọi người đều cảm thấy nàng tốt, chỉ vì thân phận của nàng tôn quý hơn ả sao?
Ngay cả việc thế tử có tới chỗ ả không chỉ cần một câu của tỷ tỷ ôn quý kia liền có thể quyết định.
"Di nương người lại sai rồi, người nghe lời mẫu thân như vậy, phụ thân vẫn rất ít tới chỗ của người, cho nên, chỉ cần được phụ thân công nhận, được thế tử sủng ái, lời tỷ tỷ nói có nghe hay không cũng không sao." Gia Cát Ngọc Đồng lẩm bẩm, lại phân phó, "Ta đói bụng rồi, đi lấy chút đồ ăn đưa tới đây."
Nửa đêm, Cẩm Trúc Viện an tĩnh bỗng nhiên ầm ĩ, Gia Cát Ngọc Hân bị nha hoàn bên ngoài đánh thức, nói là thân mình Cát di nương không khỏe, thấy máu.
Tề Hạo Thịnh nằm cạnh cũng xuống giường, tùy ý khoác thêm áo, nhanh chóng chạy tới chỗ Cát di nương. Giờ phút này khó mời được đại phu, trời tuyết lớn, Gia Cát Ngọc Hân chỉ đành kêu Yên Chi đi mời Tứ thúc tới đây.
Vào phòng Cát di nương liền ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, Tề Hạo Thịnh đi tới mép giường, Gia Cát Ngọc Đồng sắc mặt tái nhợt đang nằm ở đó, vừa thấy hắn tới, như bắt được cọng rơm cứu mạng mà khóc lóc: "Thế tử, hài tử của thiếp..."
Tề Trung Châu rất nhanh đã tới, bắt mạch cho Gia Cát Ngọc Đồng, hỏi: "Buổi tối đã ăn gì?"
Nha hoàn phía sau vội mang canh còn dư lên, Tề Trung Châu duỗi tay chấm một ít cho vào miệng, lại ngửi ngửi, ngẩng đầu nói với Tề Hạo Thịnh: "Bên trong có ít hoa hồng."
Gia Cát Ngọc Đồng lập tức trở nên khẩn trương, nói năng lộn xộn: "Hoa hồng? Sao có thể có hoa hồng? Ta chỉ là ban đêm thấy đói bụng nên kêu nha hoàn tới bếp lớn lấy đồ ăn, không thể có hoa hồng trong đó!"
Tề Hạo Thịnh không khỏi đau lòng: "Đừng nóng vội, hiện tại không phải hài tử không sao rồi sao?"
"Ta kê phương thuốc dưỡng thai cho ngươi, số lượng lần này không nhiều lắm, dùng nhiều sẽ dễ xảy ra chuyện." Tề Trung Châu kê phương thuốc dưỡng thai rồi đặt trên bàn.
Gia Cát Ngọc Hân phân phó Yên Chi đưa ông ấy trở về, lại nhìn một màn tình chàng ý thiếp trên giường kia, không nói gì, trực tiếp rời đi.
"Thế tử, thiếp sợ quá." Gia Cát Ngọc Đồng mệt mỏi nằm trong lòng Tề Hạo Thịnh, một tay ôm bụng, "Có phải có kẻ muốn hại hài tử của thiếp không?"
Gia Cát Ngọc Đồng nhu nhược của lúc này khiến Tề Hạo Thịnh bỗng nhiên nhớ tới Liễu Nhứ Nhi, đáy mắt theo đó liền trở nên ôn hòa, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của ả, bảo đảm: "Nó nhất định sẽ không sao."
Chân trời đã có những tia nắng đầu tiên, Tề Hạo Thịnh nhìn người đã ngủ nằm trong lòng mình, lo lắng mà nắm chặt góc áo của mình, thời điểm Liễu Nhứ Nhi mang thai, hắn chưa từng ở cạnh nàng như thế.
Cửa ải cuối năm đã đến, bất luận là trong cung hay các phủ đều vô cùng bận rộn, có cáo mệnh phu nhân các nhà còn muốn vào cung thăm viếng. Oánh Tú lại rất thanh nhanh, chỉ ngây ngốc ở Đinh Phong Viện cùng nhi tử, giống nàng còn có Kiều Thi Nhã, hiện tại nang ấy lại hoài thai, mùa đông này chỉ có thể an ổn ở trong nhà không thể đi đâu.
Dùng xong bữa trưa, Oánh Tú dẫn theo Thụy Châu và Bão Cầm qua Định Vương phủ, vì hôn sự đầu sân, Định Vương phủ đang cho tu sửa lại chỗ ở của hai vị trắc phi, Mục Nhiễm Tranh lại tìm thêm không ít nha hoàn bà tử, Định Vương phủ vốn quạnh quẽ trong nháy mắt náo nhiệt hơn rất nhiều.
"May mà muội tới sớm." Mục Nhiễm Tranh kéo Oánh Tú ngồi xuống, mệt mỏi nói, "Mặc Nhi vẫn luôn đòi qua thăm mọi người, chỉ là mấy ngày nay thật sự quá bận, sau khi tiếp thánh chỉ liền không có thời gian rảnh."
"Vậy tỷ cứ cho Mặc Nhi tới, muội thay tỷ chiếu cố." Oánh Tú ẩn ẩn đoán được vì chuyện trắc phi, Mục Nhiễm Tranh ít nhiều có chút không vui, nhưng vì đây là hoàng đế tứ hôn, Định Vương phủ không có đạo lý cự tuyệt, hoàng tử nào sau khi phong vương cũng sẽ bổ sung hậu viện, Định Vương khẳng định là ngươi giữ mình trong sạch nhất trong số họ.
"Nếu cho nó qua chỗ muội, viện của muội còn không phải trở nên ầm ĩ sao?" Mục Nhiễm Tranh mỉm cười, "Hiện giờ nó đang ở trong cung còn phải phiền Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương."
"Vậy tỷ tỷ phải nhanh chóng sinh thêm một đứa, hiện tại đúng lúc rảnh rỗi." Đầu xuân, sau đại hôn, Định Vương phủ sẽ có thêm hai vị trắc phi, Định Vương không thể bỏ mặc bọn họ, hài tử trắc phi được trắc phi sinh cũng rất tôn quý, Mục Nhiễm Tranh không thể vì bản thân mình mà không cho hắn khai chi tán diệp.
"Tháng này đã trễ mấy ngày, nhưng lại không có thời gian mời đại phu bắt mạch, ta cũng không chắc." Mục Nhiễm Tranh hạ giọng, "Có lẽ do mấy ngày nay bận rộn, muộn cũng có khả năng."
Định Vương trở về đã hai năm Mục Nhiễm Tranh vẫn chưa hoài thai lần này, nhất thời cũng không dám nháo ra chuyện chê cười, lúc này mới muộn bảy tám ngày, nàng cũng chưa nói với ai.
"Vậy Tú Nhi chúc mừng tỷ tỷ trước." Oánh Tú thấy nàng có sáu phần khẳng định, nhấp môi cười, "Mặc Nhi cuối cùng cũng có bạn."
Mục Nhiễm Tranh khẽ cười, nàng cũng hi vọng đây có thể là sự thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...