Thời tiết ấm dần, ngày Oánh Vận xuất giá cũng tới, Thẩm phu nhân vì của hồi môn trong nhà kho mà tâm tình không tốt, hiện tại lại tặng thêm cho Oánh Vận một ít của hồi môn, Oánh Tú cũng đưa qua một đôi vòng tay.
Tháng sáu vừa tới, Oánh Vận liền náo nhiệt từ Thẩm phủ gả đi, của hồi môn của nàng còn nhiều hơn khi Gia Cát Ngọc Hân xuất giá. Lý thị thích khoe giàu, của hồi môn ước chừng phải dùng mười chiếc xe ngựa để chở.
Gả xong nữ nhi, đại sự hàng đầu của Lý thị chính là cưới vợ cho nhi tử, Thẩm Kỳ Duệ đón dâu nhất định phải về Sâm Châu, qua lại một chuyến ít nhất phải cần ba tháng, như vậy đối với Kỳ Duệ vừa nhậm chức không bao lâu là tối kỵ, vì thế Lý thị thầm tính toán, ở kinh thành mua tòa viện cho Thẩm Kỳ Duệ, vì bọn họ tổ chức hôn sự đơn giản trước, tiệc rượu chờ tương lai về Sâm Châu bổ sung.
Nhi tử cưới tức phụ, Lý thị đương nhiên đi theo nhi tử, náo nhiệt một thời gian, Thẩm phủ lại trở về an tĩnh.
Ngày hè gió nóng oi bức, trong phòng đặt bồn nước đá cũng không có quá nhiều tác dụng, Thanh Bích quạt mát cho Oánh Tú, trên bàn là ô mai ướp lạnh phòng bếp đưa tới.
"Mang cho Kiều ma ma đi. Bão Cầm, ngươi theo ta qua Hương Hà Viện một chuyến." Oánh Tú kêu Thanh Bích cho nước ô mai và hộp đồ ăn, ra khỏi phòng, khí nóng lập tức ập tới.
Hương Hà Viện hiện giờ xem ra là một người đắc đạo, gà chó cùng lên, trong viện vốn chỉ có ba nha hoàn, hiện giờ đã hơn sáu bảy người, riêng hầu hạ tiểu thiếu gia đã có ba người.
Hài tử bảy tháng đã biết nhận người, Oánh Tú đặt nó ngồi trên giường, trong tay tiểu gia hỏa cầm cái trống, tự đắc vui vẻ mà chơi.
Hài tử này Khổng di nương nuôi rất tốt, thời điểm chào đời thể trạng không nhỏ, lớn như vậy chưa từng sinh bệnh, Thẩm Hạc Nghiệp cũng rất thích, số lần tới thăm Khổng di nương đã nhiều nhiều hơn xưa, tuy rằng đa phần là tới thăm hài tử, nhưng buổi tối thăm hài tử xong, sắc trời không còn sớm liền ngủ lại đây.
"Khí sắc của di nương đã tốt hơn nhiều." Oánh Tú duỗi tay, Kỳ Văn cũng vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay nàng, muốn kéo đưa tới bên miệng.
Khổng di nương vội ngăn cản nó, ôm hài tử vào lòng: "Đứa nhỏ này thật nghịch ngợm."
Thẩm Hạc Nghiệp tuy không phải kẻ háo sắc, trong Thẩm phủ chỉ có hai vị di nương, nhưng Khổng di nương trẻ tuổi hơn Thẩm phu nhân, ông ta tới Hương Hà Viện chỉ để ngủ là điều không có khả năng. Oánh Tú đánh giá Khổng di nương mặt mày hồng hào: "Di nương cố gắng giáo dưỡng đệ đệ cho tốt."
Khổng di nương ngẩn ra, đáy mắt hiện lên một mạt vui sướng, ý của Đại tiểu thư là, hài tử này có thể ở lại Hương Hà Viện để bà giáo dưỡng sao?
"Nếu tự mình giáo dưỡng hài tử này, hiện tại di nương không thể hoài thêm hài tử, nếu không việc giáo dưỡng chỉ sợ di nương lực bất tòng tâm." Oánh Tú nhàn nhạt nhắc nhở, vạch trần tâm sự của Khổng di nương.
Người sẽ luôn như vậy, một khi đạt được ít đồ sẽ cảm thấy không thỏa mãn, sinh hạ một hài tử, Khổng di nương sẽ thừa dịp lão gia thường xuyên lui tới, tranh thủ hoài thai. Hài tử sinh nhiều, bà ở Thẩm phủ cũng có chỗ dựa, nhưng làm gì cũng phải trả giá, nếu lại hoài thêm hài tử, nhi tử khó mà ở lại bên cạnh.
Một khi bà lại mang thai, đứa nhỏ này nhất định sẽ đưa tới cho Thẩm phu nhân giáo dưỡng, tới lúc đó, bà vĩnh viễn không thể nhận nó về.
"Đại tiểu thư nói đúng." Khổng di nương ngượng ngùng đáp, gương mặt phiếm một tia đỏ bừng.
Oánh Tú nhìn đệ đệ làm ầm ĩ trong lòng Khổng di nương, ánh mắt nhu hòa đi vài phần, nàng chỉ là có lòng tốt nhắc nhở. Thẩm phủ này không thể xem như nhà của nàng, người ta nói ân dưỡng dục nặng tựa như núi, kiếp trước nàng đã báo đáp Thẩm Hạc Nghiệp, kiếp này không còn thiếu nợ ông ta gì cả.
"Vậy di nương nghỉ ngơi đi." Rời khỏi Hương Hà Viện, trên đường trở về gặp Kiều ma ma tới tìm, Oánh Tú thân mật dìu bà về Vân Thư Viện, "Ma ma có việc tìm Tú Nhi cứ trực tiếp sai nha đầu tới tìm là được."
"Tiểu thư, người sắp xuất giá, Kiều ma ma không có gì cho người, đây là Nhị tiểu thư trước tặng cho ta, hiện tại ta giao nó cho người." Kiều ma ma run tay lấy ra một miếng ngọc bội hình trứng, bên trên điêu khắc hoa văn, ẩn ẩn lộ ra đóa hoa sen xinh đẹp.
"Sao có thể, đây là đồ mẫu thân cho Kiều ma ma, ta biết Kiều ma ma trước kia nổi tiếng làm điểm tâm ngon, chi bằng người truyền tay nghề cho Bình Nhi, để Bình Nhi theo Tú Nhi tới Nam Dương Hầu phủ được không?" Oánh Tú trả lại ngọc bội cho Kiều ma ma. Kiếp trước Kiều ma ma mất sớm, thứ nhất là vì làm việc quá độ, thứ hai vì ở Thẩm phủ nghe nói nàng không tốt, thương tâm đến sinh bệnh.
"Ta từng tuổi này, không thể đi theo quấy rầy tiểu thư, vẫn là ở đây hầu hạ linh vị cho phu nhân." Kiều ma ma thấy nàng không chịu nhận, chỉ đành cất về, "Nếu tiểu thư thích đồ ăn lão bà tử này làm, ta thật có thể dạy Bình Nhi."
"Sao có thể!" Oánh Tú chơi xấu kéo tay Kiều ma ma, "Nha đầu Bình Nhi kia có chút thời gian sao có thể học hết, Kiều ma ma phải đi cùng ta, Nam Dương Hầu phủ trời xa đất lạ, Kiều ma ma bỏ được Tú Nhi ở đó chịu ủy khuất sao?"
"Tiểu thư người có cô gia thương, sao có thể chịu ủy khuất? Lão thái bà ta không gây thêm phiền phức cho người đã là tốt lắm rồi."
Oánh Tú lại không thuận theo: "Ta mặc kệ, ta thích ma ma gây thêm phiền phức cho ta!"
Chỉ cần nàng rời khỏi Thẩm phủ, Thẩm phu nhân khẳng định sẽ rửa sạch hạ nhân nàng không dẫn đi, Kiều ma ma ở đây chưa chắc đã tốt, Oánh Tú không muốn bà vú của mẫu thân mình giống như kiếp trước mà chết đi.
"Được được được, Đại tiểu thư của ta, người lại hư rồi, vậy lão thái bà này lại phải làm phiền tới người."
Oánh Tú tươi cười chạy đi: "Vậy đến lúc đó ma ma cũng phải theo Tú Nhi tới Tề gia một chuyến, như vậy mỗi ngày Tú Nhi đều có thể ăn điểm tâm ma ma làm."
Kiều ma ma bất đắc dĩ nhìn nàng: "Nếu phu nhân nhìn thấy, nhất định sẽ phù hộ tiểu thư bình bình an an."
Tiễn Kiều ma ma đi, Thanh Bích vào phòng nhắc với Oánh Tú chuyện nhà kho, quả nhiên giống kiếp trước, Thẩm phu nhân động tâm với của hồi môn này, đời này chuyện không thay đổi chính là, phụ thân vẫn đồng ý. Oánh Tú lấy ra danh sách ghi chép của hồi môn ra xem: "Điều ta tò mò chính là, tại sao mẫu thân lại lấy những thứ này."
"Tiểu thư, có cần lập tức thông tri với Kiều lão phu nhân không?"
"Không cần, chờ một chút." Oánh Tú lắc đầu. Nàng nhất định phải chờ tới thời cơ tốt nhất, cho dù làm mất mặt Thẩm phủ này, nàng cũng phải để Đường Uyển biết, đồ của Thẩm Oánh Tú nàng, nàng phải mang đi toàn bộ, một chút cũng không để lại!
Nắng nóng qua, Oánh Tú an tĩnh ở trong viện, không hề ra cửa, thỉnh thoảng Tề Hạo Minh sẽ đưa đồ tới, bên trong đều có thư từ y viết. Tề Hạo Minh thường kể những chuyện đời thường, Đinh Phong Viện đang trùng tu, hỏi nàng thích viện thế nào, lại hỏi nàng có nên xây giống trà phường ngày đó hay không.
Phong thư lần này, Tề Hạo Minh kể mình vừa phát hiện cháu gái rất thú vị của một ma ma từng hầu hạ Tề lão phu nhân, ngây ngốc rất đáng yêu, muốn điều nàng ấy tới, về sau làm nha hoàn của nàng, nhất định có thể dỗ nàng vui vẻ.
Chỉ là những câu chuyện đơn giản, nhưng Tề Hạo Minh muốn dùng cách muốn mình để Oánh Tú biết, y muốn cùng nàng chia sẻ tất cả vui buồn, giống như người mới bắt đầu yêu, cái gì cũng muốn cho đối phương biết, cho dù chỉ là phong thơ mấy chục chữ, không hề đáng tiền, nhưng bên trong chất chứa vô số hàm nghĩa.
Hai đời, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác này, ban đầu từ sợ hãi đến hiện tại thản nhiên, tâm kế của nam nhân này không còn làm nàng sợ hãi.
Thu đi đông tới, thời điểm tuyết rơi, Oánh Tú mới phát hiện, một năm thế mà sắp qua. Tháng mười hai, Gia Cát Ngọc Hân sinh hạ đích trưởng nữ cho Nam Dương Hầu phủ, trong đó thất vọng nhất lại là Tề Hạo Thịnh.
Liễu Nhứ Nhi đứng dưới mái hiên, trong phòng là tiếng Thúy Nhi dỗ tiểu hài tử. Nàng nhìn gió tuyết đầy trời, ngày tháng vào Nam Dương Hầu phủ cũng giống trận tuyết này, xa vời khó chạm tới.
Lần đầu gặp Gia Cát Ngọc Hân, cho dù không chịu thua, nhưng Liễu Nhứ Nhi không thể không thừa nhận, đây là nữ chủ nhân có thể chủ trì toàn bộ Nam Dương Hầu phủ, khí chất trên người nàng ấy cả đời nàng cũng không thể có, nhưng nàng không cần nhiều, nàng không cầu vị trí thế tử phi kia, chỉ muốn ở bên cạnh Tề Hạo Thịnh, sống một cuộc sống đơn giản.
Hài tử bỗng nhiên khóc náo loạn lên, Liễu Nhứ Nhi hoàn hồn vội vàng vào phòng. Thúy Nhi và bà vú mỗi người ôm một hài tử, Liễu Nhứ Nhi làm ấm hai tay, sau đó nhận hài tử từ Thúy Nhi, nhẹ nhàng đong đưa, dỗ dành.
"Ngoan, không khóc không khóc, cha rất nhanh sẽ tới thăm các con, các con không khóc, chờ các con biết gọi cha, chàng sẽ tới thăm các con..."
Trong Nam Dương Hầu phủ, Gia Cát Ngọc Hân nằm trên giường, nghiêng người nhìn hài tử nằm bên cạnh, ngẩng đầu hỏi Yên Chi: "Không phải đã nói thư cha truyền tới sẽ đưa ta đọc sao?"
Yên Chi đưa thư lên, Gia Cát Ngọc Hân mở ra đọc, sắc mặt liền trầm xuống: "Cha đúng là nóng vội, ta mới sinh lần đầu đã vội vàng đưa muội muội tới, tỷ muội hai người cùng một phu quân, không sợ mệt chết chàng sao."
Khánh Vương gia viết, biết nàng sinh một nữ nhi, tránh cho địa vị của nàng không vững, liền đưa một muội muội do di nương sinh tới, như vậy cho dù muội muội sinh hạ hài tử, nàng cũng có thể trực tiếp thu nhận, trong người vẫn có quan hệ huyết thống.
"Trong Khánh Vương phủ tiểu thư chưa xuất giá chỉ còn lại Thập Tứ tiểu thư." Yên Chi giúp nàng đốt phong thư, có chút không thể tin được.
Gia Cát Ngọc Hân nằm xuống, cẩn thận chỉnh lại góc chăn cho nữ nhi: "Còn không phải là Thập tứ muội muội đáng yêu của ta sao? Bộ dáng của muội ấy và Liễu cô nương giống nhau, cũng tốt, nếu thế tử gia thích, chàng sẽ ít chạy ra bên ngoài." Thu hồi cảm xúc, Gia Cát Ngọc Hân duỗi tay trêu đùa nữ nhi, lơ đãng hỏi, "Bắc Quyết có tin tức gì không?"
"Nghe nói đã nhìn thấy người tương tự, có điều chưa thể xác định, đầu năm rời khỏi quan khẩu Bắc Quyết, đến nay chưa trở về." Yên Chỉ cẩn thận nhìn tiểu thư nhà mình.
Gia Cát Ngọc Hân thoáng động dung, thở dài: "Không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, ít nhất điều đó chứng minh, người đó đã thoát khỏi tầm mắt của cha."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...