Kiểm tra kinh thành suốt một tháng vẫn không có kết quả, thương thế của Khánh vương gia dần hồi phục, mà cái người tập kích đêm đó cũng không còn xuất hiện.
Tháng năm vừa tới, thời tiết ấm dần, trong hoa viên Tề gia tổ chức yến hội nhỏ vô cùng náo nhiệt, hoài thai sáu tháng, bụng Oánh Tú rõ ràng lớn hơn khi trước hoài Tráng Tráng, người cũng mềm đi không ít.
Tráng Tráng vui vẻ chạy loạn, lúc thì chạy tới đòi Oánh Tú cho ăn điểm tâm, lúc thì chạy tới chỗ Lạc Ninh, nắm tay không ngừng gọi tỷ tỷ, một hai đòi nữ hài tử phải chơi cùng nó.
Gia Cát Ngọc Hân cũng dẫn Tề Quý Nhan tới, Tề Quý Nhan chẳng qua chỉ nhỏ hơn Tráng Tráng ba tháng, theo lý đã đến tuổi học nói chuyện, như vì không thể nghe thấy, hài tử trước sau chỉ có thể kêu a a, mặc dù đã tìm thêm hai ma ma giáo dưỡng nhưng vẫn không có cải thiện.
Tráng Tráng rất quan tâm đệ đệ này, thấy hài tử không nói lời nào, nó liền kéo Tề Quý Nhan đi tìm Tề Hạo Minh, một đám bà vú lập tức theo sau. Tráng Tráng quen cửa quen nẻo tìm được thư phòng của Tề Hạo Minh, ra hiệu cho người phía sau mở cửa cho mình.
Tề Hạo Minh nghe bên ngoài ầm ĩ, vừa ngẩng đầu liền thấy cửa mở ra, Tráng Tráng kéo Tề Quý Nhan đi tới, nhếch miệng cười với Tề Hạo Minh ngồi trước thư án, giòn tan gọi một tiếng: "Cha."
Tề Hạo Minh buông bút, đứng dậy đi về phía trước. Nha hoàn ở bên ngoài dừng lại, Thanh Bích dẫn theo Tráng Tráng và Tề Quý Nhan tới gần, Tráng Tráng chỉ vào Tề Quý Nhan bên cạnh, giới thiệu: "Đại bá mẫu, đệ đệ."
"Là Nhị thiếu gia thế tử phu nhân dẫn tới." Thanh Bích ở cạnh giúp đỡ.
Tề Hạo Minh gật đầu, hài tử này nhìn qua giống người bình thường, mỗi khi có ai nói chuyện, nó đều sẽ mở to hai mắt nhìn.
"Cha, vẽ tranh." Tráng Tráng chỉ vào giấy vẽ trên bàn, muốn Tề Hạo Minh bế chúng lên xem. Thanh Bích vội khuyên nhủ, hài tử lại không chịu, còn muốn Tề Hạo Minh bế Tề Quý Nhan lên.
Tề Hạo Minh bỗng nhiên cảm thấy một chân có ai đó quấn lấy, cúi đầu thấy Tề Quý Nhan kéo quần mình chỉ vào mấy bức họa sơn thủy treo trên tường, trong mắt lộ ít tò mò.
Trong nháy mắt đó, Tề Hạo Minh bế Tề Quý Nhan lên, hài tử hơn một tuổi duỗi tay sờ sờ bức họa sơn thủy, lại chỉ vào con thuyền trôi nổi trên mặt hồ, quay đầu nhìn Tề Hạo Minh, khẽ cười.
Thanh Bích sợ Tề Hạo Minh đứng lâu sẽ mệt, vội đón lấy Tề Quý Nhan. Tráng Tráng ghé vào án thư, tay cầm bút lông nhỏ chấm ít màu làm từ mật hoa, vẽ vẽ, đây là màu Oánh Tú đặc biệt kêu Bão Cầm làm cho Tráng Tráng dùng để tập vẽ.
Tề Quý Nhan vội học theo, Tề Hạo minh cẩn thận quan sát, hài tử này còn chuyên chú vẽ tranh hơn Tráng Tráng nhà mình.
Cả hai tác phẩm mặc dù đều không nhìn ra bộ dáng, Thanh Bích vẫn giúp hài tử cất lại, sau khi giúp chúng rửa tay rửa mặt, Tề Hạo Minh liền dẫn chúng tới hoa viên.
Dùng xong bữa trưa đám tiểu gia hỏa đều mệt nhọc, Tề Hạo Minh nhìn Gia Cát Ngọc Hân, kiến nghị: "Đại tẩu, tẩu có thể thử mời sư phó thi họa cho Quý Nhan, đệ thấy nó dường như rất có hứng thú với việc này."
Gia Cát Ngọc Hân nhìn Tề Quý Nhan đã ngủ trong lòng bà vú, đáy mắt lộ rõ một mạt đau lòng, gật đầu: "Nhị đệ biết nhiều sư phó thi họa, đến lúc đó còn phải phiền đệ đề cử."
"Nhất định."
Tề Hạo Minh tự mình tiễn họ rời đi, thời điểm trở về, Oánh Tú đã thay y phục, chuẩn bị nằm xuống nghỉ trưa, Tề Hạo Minh ngồi ở mép giường, lo lắng nhìn bụng nàng: "Có phải vì hài tử quá lớn hay không? Tráng Tráng khi đó cũng không lớn nhanh như vậy."
"Dương ma ma nói, thai đầu tiên thường tương đối nhỏ, hiện tại đã là thai thứ hai, hơn nữa mấy ngày trước không phải Tứ thúc đã xem sao, tất cả đều rất tốt, chàng đừng quá lo lắng." Oánh Tú duỗi tay sờ hàng lông mày nhíu chặt của y, nhẹ giọng, "Tứ thúc còn nói, hiện tại vẫn phải dùng quải trượng, kêu chàng đừng nóng vội."
"Nàng thích Lãm Châu sao? Chờ ta có thể đi lại tự nhiên, ta sẽ cầu Tứ ca một chỗ trống bên đó, chúng ta sẽ tới Lãm Châu ở mấy năm." Tề Hạo Minh nóng lòng muốn thoát khỏi quải trượng, chỉ cần hành động tự nhiên, Định Vương sẽ có thể vì y cầu một chức quan bên ngoài, hiện tại tình thế ở kinh thành như vậy, ở Tề phủ chưa chắc đã an toàn, Nam Dương Hầu từng bước ép buộc, chậu nước bẩn này, y nhất định phải thoát ra.
"Được." Từ đầu năm nay, kinh thành bắt đầu có biến động, Triệu Vương Phi hoài thai, sắp lâm bồn, mà Định Vương Phi cũng đã hạ sinh một nhi tử, biến hóa lần này không vì Oánh Tú trọng sinh mà thay đổi, từ lúc Khánh vương gia bị thương, từng sự tình nối gót nhau tới, hiện tại tuy Nam Dương Hầu phủ chưa xảy ra chuyện gì, nhưng mỗi người đi theo một vị hoàng tử, Oánh Tú cũng không muốn vì nguyên nhân đó mà lần nữa trở về Nam Dương Hầu phủ.
"Nếu phụ thân nói chuyện đó với nàng, nàng cứ trực tiếp từ chối là được, bên Thất ca ta đã nói chuyện." Tề Hạo Minh giúp nàng chỉnh lại chăn đệm.
Sau khi trở về Thẩm Oánh Huệ liền nhắc tới Túc Lẫm với Thẩm Hạc Nghiệp và Thẩm phu nhân, Thẩm Hạc Nghiệp lập tức đi hỏi thăm các vị đồng liêu, mà Thẩm phu nhân dùng hết tất cả hỏi thăm chuyện trong vương phủ.
Hiện tại Thành Vương chỉ có một chính phi, một trắc phi, còn chưa có hài tử, ban đầu Túc Lẫm không muốn cưới trắc phi, nhưng vì vấn đề con nối dõi mà miễn cưỡng tiếp nhận một vị trắc phi hiền lương thục đức, lúc này thành thân đã hơn một năm, đương nhiên sẽ không có ý định lập thêm một trắc phi.
Mà với Thẩm phu nhân mà nói, vị trí trắc phi của Thành Vương phủ còn mê người hơn vị trí chủ mẫu của các nhà, phía trên công công là hoàng đế, không có bà bà, vào Thành Vương phủ ngoại trừ Vương phi Man tộc kia thì không có quy củ gì, chỉ cần sinh hạ hài tử, còn sợ không có địa vị sao?
Oánh Tú xác thật đã nhận được thư của Thẩm Hạc Nghiệp, nhìn hai câu đầu liền không muốn đọc tiếp, đơn giản là muốn Oánh Tú và Tề Hạo Minh thử dò hỏi Thành Vương, muốn gả muội muội mình vào, như vậy sau này Thẩm gia phát đạt, Thẩm Oánh Huệ sẽ không quên ơn họ.
"Thiếp đã từ chối phụ thân, buổi chiều không phải biểu ca hẹn chàng ra ngoài sao, hiện tại là giờ nào rồi?" Oánh Tú nhìn bên ngoài vẫn nắng chói chang, buồn ngủ mà híp mắt.
Tề Hạo Minh khom người đặt nụ hôn lên trán nàng: "Vẫn còn sớm, nàng ngủ đi, ta ra ngoài trước."
Thời điểm Tề Hạo Minh tới tửu lâu, Kiều Cẩn Trạch đã đợi một hồi, thấy y tới liền đẩy tấm thiệp màu vàng tới, Tề Hạo Minh mở ra liền thấy, là thư mời của Diệp Quốc Công phủ.
"Diệp Quốc Công phủ có phải còn một tiểu thư chưa gả chồng không?" Yến hội lần này rõ ràng là Hồng Môn Yến, tên trên thư mời không phải Kiều gia cũng không phải Kiều lão gia, mà là Kiều Cẩn Trạch.
"Diệp Hàm Dư." Kiều Cẩn Trạch trầm mặc một hồi, nói ra ba chữ.
Tề Hạo Minh kinh ngạc nhìn hắn, lập tức hiểu ý: "Đây là hôn sự Kiều phu nhân nhắc với huynh?"
Kiều Cẩn Trạch gật đầu, thở dài một hơi, hôn sự của hắn Kiều phu nhân luôn để trong lòng. Tháng ba, hôn sự của Đại ca đã hoàn thành,sau khi Kiều Cẩn Hiền dẫn Thượng Quan Nghệ Dung về Nam Tầm, Kiều phu nhân liền vội vã định hôn sự cho hắn, ban đầu Diệp gia không nằm trong phạm vi của Kiều phu nhân, hiện tại Diệp gia chỉ có một nữ nhi, với gia thế của Kiều gia và Diệp gia, Kiều Cẩn Trạch tuyệt đối không có khả năng đi ở rể.
Nhưng lần trước Diệp gia đã gửi thiệp cho Kiều phu nhân, sau khi một chuyến, Kiều phu nhân trở về liền nhắc với Kiều Cẩn Trạch về Đại tiểu thư Diệp gia, nếu không đi Lô Châu, hắn đã sớm thành thân, hiện tại xác thật chậm trễ nhiều năm.
"Nhận được thiệp khẳng định không chỉ có mình huynh, xem ra lão thái quân đang vội vã tìm cho Diệp tiểu thư đức lang quân như ý."
"Tuy lão thái quân chỉ còn một mình Diệp đại tiểu thư, nhưng người trong tộc Diệp gia lại không ít, lão thái quân chắc chắn sẽ tìm cho nàng đức lang quân có gia thế, tránh cho tộc nhân sau khi bà ấy chết động thủ với Diệp gia."
Chuyện Diệp lão thái quân lo lắng không phải không có nguyên nhân, Diệp Hàm Dư từ năm mười ba tuổi trong tộc đã bắt đầu muốn chọn hôn phu cho nàng, tốt nhất cũng là người của Diệp gia, như vậy ngoại tộc không thể nhúng tay vào chuyện của họ, nhưng tới nay vẫn không có kết quả, tính tình Diệp Hàm Dư rất giống Diệp lão thái quân năm đó, hơn nữa còn từng ở bên ngoài ngần ấy năm, đương nhiên sẽ không mặc bọn họ sắp xếp.
Diệp Quốc Công phủ gia đại nghiệp đại, Diệp lão thái quân không thể che chở Diệp Hàm Dư cả đời, chỉ có thể giao nàng cho người bà yên tâm, như vậy Diệp Quốc Công phủ mới không hoàn toàn bị chia cắt, dù sao mấy năm nay tinh thần và thể xác của lão thái quân cũng quá mệt mỏi rồi.
"Diệp Đại tiểu thư này cũng không phải người đơn giản."
Tề Hạo Minh nghe Kiều Cẩn Trạch kể, Diệp Hàm Dư này từ nhỏ không có mẫu thân, lưu lạc ở đầu đường xó chợ suốt bảy năm, tuổi còn nhỏ đã biết kiếm ăn dưới những kẻ có tiền, về tới Diệp phủ, lão thái quân khẳng định sẽ không cưng chiều huyết mạch duy nhất của Diệp gia này, một cô nương mười lăm tuổi chưa cập kê sao có thể đơn giản?
"Ta kêu Trác Da đi cùng huynh." Thấy Kiều Cẩn Trạch vẫn có chút lo lắng, Tề Hạo Minh cười khuyên, "Huynh không đi, làm sao biết Diệp Đại tiểu thư lương xứng với mình?"
Kiều Cẩn Trạch nhìn y, cũng cười, trong đầu bất giác nhớ tới tiểu khất gặp được ở tiểu lâu kia, đôi mắt linh động giảo hoạt khiến hắn thương nhớ.
OoOoO
Mà ở Diệp phủ, đối với Hồng Môn Yến Diệp lão thái quân tự tiện an bài này, Diệp Hàm Dư mấy lần thuyết phục nhưng không có kết quả bắt đầu nhụt chí, Nhập Họa giúp nàng đeo trang sức vừa tháo xuống lên, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, lần này không thể tùy hứng nữa, khách mời đều là các thiếu gia môn đăng hộ đối, lão thái quân đã nói, nếu người không vừa ý, vậy bà ấy sẽ chọn cho người."
Diệp Hàm Dư nhìn chằm chằm gương đồng bỗng nhiên quay đầu, hỏi: "Có ai mời người tới?" Tham gia yến hội chắc chắn không chỉ có người của lão thái quân, trong tộc Diệp gia khẳng định không bỏ qua cơ hội mà mời người họ chọn tới, cái gọi là biết người biết ta mới có thể nắm chắc thắng lợi.
"Tam phòng và Ngũ phòng đều có, lần này Nhị phòng đưa tới vài người, chỉ duy nhất có phu nhân Tứ phòng dường như ủng hộ lão thái quân nên không đưa ra bất cứ kiến nghị nào." Nhập Họa giúp nàng chải đầu, sau đó cài hai cây trâm nhỏ lên.
Khóe miệng Diệp Hàm Dư cong lên ý cười trào phúng: "Lần này Tứ nãi nãi đúng là thông minh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...