Lúc Yến vương vào phòng, Yến vương phi đang ngồi bên cửa sổ đọc thư. Yến vương phi thấy Yến vương vào, bèn nói “Có thư của Tiểu Bảo! Vương gia mau tới đây xem đi!”
Yến vương sải bước tới gần Yến vương phi, nhìn thư rồi cười nói “Tiểu tử này, mới đi với Ngô Thân có mấy ngày đã bắt đầu nói phét! Còn chẳng bằng một góc tiểu cô nương nhà người ta! Chờ nó về phải nói nó biết mới được!”
Yến vương phi cau mày, không vui nói “Tiểu Bảo khó khăn lắm mới được đi ra ngoài một chuyến, hành quân có bao nhiêu cực khổ chàng không biết hay sao? Không khen Tiểu Bảo thì thôi, còn muốn mắng nó! Biến ngay cho ta!”
Yến vương bị mắng cũng không giận, ngược lại cười ha ha ngồi xuống bên cạnh Yến vương phi móc ra một quyển sổ con, đưa cho Yến vương phi, “Tự nàng xem đi, chẳng phải Phương nha đầu là nghĩa nữ của nàng sao? Lại lập được công lớn rồi!”
“A Vân?” Yến vương phi nhận lấy sổ con, đọc xong, vừa mừng vừa sợ, không dám tin hỏi “Nha đầu này chạy tới Phụng An lúc nào vậy? A, đúng rồi!” dị]ễn.đ'kàn,lê,quý,đ''lkôn Yến vương phi vỗ đầu một cái, nói “Ôi, trí nhớ của ta! Trước khi đi, a Vân có để lại thư, nói là đi tìm Nguyên Nương, còn nói có người thấy Nguyên Nương ở Phụng An, không ngờ tới đó lại lập được công lớn! Vương gia nói có phải Nguyên Nương cũng ở Phụng An hay không?”
Yến vương lắc đầu hỏi “Ta cũng không chắc! À, đã hủy hôn với nhà họ Hứa?”
Vừa nghe Yến vương nhắc tới chuyện này, Yến vương phi lập tức giận nói “Hủy rồi! Đừng nói Nguyên Nương bỏ đi, dù Nguyên Nương không đào hôn, ta cũng sẽ hủy! Nhà họ Hứa kia miệng thì nói hay lắm, gì mà không cho nạp thiếp? Tất cả chỉ là diễn cho người ta xem thôi, làm trò để những người thương yêu khuê nữ như chúng ta chịu gả! Ta đã cẩn thận tìm hiểu, quả nhiên Hứa nhị công tử kia nuôi mỹ nhân ở bên ngoài, ngay cả ta còn tra được, chẳng lẽ nhà họ lại không biết, còn dám giả vờ nói không hề hay biết! Thật là hoang đường! Nguyên Nương gả qua đó, không tới một tháng sẽ bị chọc tức bỏ về thôi!”
Yến vương gật đầu nói “Chuyện thành thân của bọn nhỏ chúng ta đừng xen vào nữa! Làm tốt, họ xem là chuyện đương nhiên, nếu không may, không chừng cả nhà họ lại giận lây sang nàng! Quan trọng là bọn nhỏ phải thích. Bình ca nhi kìa, rất có mắt nhìn người, chọn trúng Phương nha đầu mặc dù xuất thân hơi thấp một chút, nhưng những mặt khác không còn gì để chê, tình cảm của hai đứa cũng rất tốt. Bằng không, Phương nha đầu há có thể ngàn dặm xa xôi chạy tới Phụng An kiếm người? Lúc này, không chừng đã tới đại doanh ở Đông Nam rồi đó!”
Yến vương chỉ thuận miệng nói, không ngờ lại trúng thật.
Trác Vân nhìn cổng doanh trại, trong đầu hết sức rối rắm. Lát nữa Hạ Quân Bình thấy nàng, có khi nào sẽ cho là nàng vượt ngàn dặm đến tìm? Mất mặt quá! Dù Hạ Quân Bình không nói gì, thì Yến thế tử cũng nhất định sẽ nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ…… lại càng mất mặt hơn!
“Đứng ngơ ở đây làm gì, không vào?” Lão Ngũ đang đi trước, vừa quay đầu, mới phát hiện Trác Vân còn tít ở phía sau, vội vàng kêu nàng, “Ngươi vốn to gan, sao tới tận đây rồi lại không dám vào?”
Ngô Nguyên Nương hung hăng trừng lão Ngũ, đáp “Ngươi đi đi, đừng quan tâm bọn ta!” Thật ra trong lòng Ngô Nguyên Nương cũng đang rất lo lắng, không tính việc đào hôn, chỉ riêng việc bỏ chạy tới doanh trại cũng đã đủ bị mắng rồi, không chừng còn bị đuổi về Nghi Đô ấy chứ. Nghĩ đến đây, Ngô Nguyên Nương càng lo hơn, suy nghĩ một hồi, lặng lẽ kéo tay Trác Vân hỏi nhỏ “A Vân, hay là chúng ta đừng vào?”
“Được!” Trác Vân lập tức đáp, đang chuẩn bị giục ngựa chạy đi thì bị lão Ngũ ngăn lại, tức giận quát “Hai ngươi chạy đi đâu? Ta đã báo với tướng quân, đặc cách cho hai ngươi ở khu riêng, chốc nữa không có người, ta biết phải ăn nói thế nào với tướng quân đây?”
Ngô Nguyên Nương thật không thể tin vào lỗ tai mình, vuốt vuốt vài cái, hỏi , “Ta… ta không nghe lầm chứ? Đường thúc của ta mà lại dễ tính như vậy?” Tính Ngô Thân có thể nói là vừa nhạt nhẽo vừa nghiêm túc, trông thì có vẻ lịch sự như văn sĩ, thật ra lại rất khó ở chung. diễkn.đươàn.lê,q;juý,đô"kn Chẳng lẽ nam nhân thành hôn xong tính tình sẽ thay đổi?
Lão Ngũ cười nói “Ta nghe nói gần đây có không ít người tới tìm đại tướng quân làm chỗ dựa, trong đó có nông trại Chiếu An, chủ nhân của nông trại này là một nữ nhi!”
“Trong doanh trại cũng có nữ tử?” Lúc này đến phiên Trác Vân ngạc nhiên, đời trước nàng không hề nghe nói trong quân Yến có nữ binh, nên lúc đến rất do dự, vẫn luôn lo lắng, sợ mình làm quá lại truyền ra lời đồn khó nghe, nay nghe nói trong quân doanh có nữ tử, Trác Vân vừa mừng vừa sợ.
“Ta chưa thấy cô nương kia, chỉ nghe nói cũng rất giỏi, đặc biệt là về cỡi ngựa!” Lão Ngũ cười hì hì nói, lúc trước khi nghe tin này hắn cũng xì mũi coi thường, cảm thấy quả thật là trò đùa, thậm chí còn không phục, cho đến khi gặp Trác Vân, bị nàng ‘dạy dỗ’ một phen, mới đàng hoàng lại có chút kính trọng với những nữ tử giỏi giang.
Trác Vân đã từng nghe nói về nông trại Chiếu An, nhưng không biết chủ nhân nông trại này là người thế nào, nay nghe lão Ngũ nói vậy cũng khá tò mò. Biết trong doanh trại có nữ tử, nàng không rối rắm nữa, vội theo sát lão Ngũ đi vào.
Người lo việc tiếp nhận lương thảo đã sớm ra trước cổng doanh trại đón, thấy lão Ngũ từ xa, bèn chào hỏi “Khâu lão bát tới rồi! Dọc đường có yên ổn không?”
Lão Ngũ cười ha ha nói “Có Khâu lão bát ta đây, làm gì có tên nào có mắt không tròng dám đụng tới!” Lão Ngũ vừa nói vừa nhảy xuống ngựa, chạy tới đập quyền với tiểu đầu mục kia, “Không phải chứ? Chỉ mới bao lâu không gặp, ngươi lại béo lên nữa rồi!”
Tiểu đầu mục giả vờ giận nói “Tên khốn Khâu lão bát này! Chỉ biết vạch áo cho người xem lưng! Đáng chết!” Vừa nói vừa lệnh binh lính cho xe ngựa vào doanh trại, rồi chắp tay cười với nhóm Trác Vân, chào “Các vị là….”
“Mấy bằng hữu của ta.” Lão Ngũ không giới thiệu thân phận của nhóm Trác Vân với tiểu đầu mục kia, hàm hồ nói “Là thân thích của đại tướng quân, vô tình gặp trên đường nên đi chung. Đúng rồi, Lưu tham tướng đâu?”
Tiểu đầu mục kia nhìn nhóm Trác Vân một cái rồi cười nói “Bên trong, để ta dẫn các ngươi qua!”
Đoàn người vừa đi được mấy bước chưa kịp nhìn Lưu tham tướng là ai, đã thấy Yến thế tử, A Bành và mấy thị vệ dính đầy bùn từ sân tập võ đi đây. Bốn người kia như chó chết vừa được vớt ra từ trong bùn, mặt mày uể oải, không còn hơi sức.
Trác Vân đã thấy từ xa, nhưng không dám kêu, sợ bọn họ ngại. Mặt tiểu đầu mục biến sắc, vội vàng nhìn sang hướng khác làm như không thấy. Lão Ngũ lại không biết Yến thế tử, thấy vậy lập tức nói to “Ôi, sao lại nhếch nhác dữ vậy? Chẳng lẽ vừa được đại tướng quân thao luyện?”
Giọng Lão Ngũ rất to, lập tức khiến mọi người chú ý. Yến thế tử căm giận liếc lão Ngũ một cái, vô tình thấy Trác Vân, mắt trợn to nhìn. Ngô Nguyên Nương cũng nhận ra Yến thế tử, chỉ vào ‘A a…” mấy tiếng, vì quá kinh ngạc nên không nói được thành lời.
Yến thế tử vuốt vuốt tóc, cố gắng khiến mặt mình sạch sẽ hơn một chút, toét miệng cười nói “Sao hai muội tới đây?” Nếu biết hai người này tới, thì đã đánh với Trần Thanh Tùng thêm một trận nữa để khỏi bị thấy bộ dáng nhếch nhác thế này rồi, Yến thế tử thầm nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn vui cười “Nguyên Nương! Lá gan không nhỏ ha, đào hôn còn dám chạy tới đây, không sợ đại tướng quân sẽ thưởng cho mười mấy quân côn rồi đuổi về à?”
Ngô Nguyên Nương sợ run, trốn sau lưng Trác Vân, thò đầu ra nói nhỏ “Ta trốn đó, liên quan gì tới biểu ca không”
“Ta có thể làm gì muội chứ, một lát Ngô tướng quân sẽ ‘dạy dỗ’ muội!” Yến thế tử cười hả hê, tiến lên nói với Trác Vân “Muội muội tới mà không nói với ta trước một tiếng để ta kêu Bình ca nhi đi đón!” Yến vương phi nhận Trác Vân làm nghĩa nữ, lại ban hôn cho Hạ Quân Bình nên Yến thế tử không gọi Trác Vân là “Mỹ nhân tỷ tỷ’ như trước nữa.
“Ta…. Ta chỉ giúp áp tải lương thảo thôi, không có ý gì khác!” Trác Vân nghiêm túc trả lời, nhưng lúc nói lại vô thức nhìn quanh bốn phía, không thấy Hạ Quân Bình thì trong mắt lại lóe lên vẻ thất vọng. “Bình ca nhi không ở trong doanh trại.” Yến thế tử sao có thể không nhận ra, nén cười nhắc nhở. Trác Vân mạnh miệng đáp “Ta không có tìm Hạ Quân Bình!”
A Bành và hai thị vệ che miệng cười trộm. Yến thế tử cũng không nhịn được cười.
Lúc này Yến thể tử mới để ý thấy Thư Minh, trong mắt lóe ra một tia phòng bị, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ, hỏi “Vị này là….”
Thư Minh không chút hoảng sợ, tiến lên chắp tay nói “Thảo dân Thư Minh, bái kiến thế tử!”
Yến thế tử lên mặt, gật đầu một cái “Ngươi quen hai nàng?”
Thư Minh đáp “Phương cô nương và Hạ công tử có ân cứu mạng với nhà của thảo dân!”
“À….” Yến thế tử gật đầu một cái, “Thì ra là quen biết đã lâu!”
Trác Vân bổ sung “Lần trước bọn ta biết nhau trên đường từ Ích Châu tới Nghi Đô, nay có duyên gặp lại ở Phụng An. Thư công tử đã giúp bọn ta không ít việc!”
Ngô Nguyên Nương cũng vội vàng xen vào nói “Thư công tử rất tốt, biểu ca đừng bắt nạt hắn!”
Yến thế tử liếc Ngô Nguyên Nương một cái, lộ nụ cười trêu chọc, nhưng cũng không truy hỏi nữa, cười cười dẫn nhóm Trác Vân vào doanh trại.
Tiểu đầu mục kia không ngờ nhóm Trác Vân lại là người quen của thế tử, thầm mắng Khâu lão bát không trượng nghĩa, không nhắc nhỏ mình một câu trước, lặng lẽ lùi lại phía sau đội ngũ, đá lão Ngũ một cái “Tên khốn này, sao không nói với ta trước một tiếng ? May là ta chưa nói gì xằng bậy, cũng không có hành động nào bất kính, bằng không, đắc tội họ, thái tử không tìm ta tính sổ mới là lạ!”
Lão Ngũ cười hắc hắc, sờ sờ ót, ngượng ngùng nói “Ta quên mất!”
Tiểu mục đầu kia cũng không so đo nữa, nhỏ giọng nói “Hai vị cô nương à? Khó trách trông tuấn tú như vậy! Phương cô nương là người quen của Hạ tướng quân? Ta nghe thấy thế tử chọc hai người!”
Lão Ngũ nhỏ giọng đáp “Người cao là nghĩa nữ của Yến vương phi, người hơi thấp hơn chút là chất nữ của Ngô đại tướng quân. Nhưng Hạ tướng quân là ai?”
Tiểu mục đầu lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Ngươi không biết Hạ tướng quân là ai??”
Lão Ngũ mờ mịt lắc đầu, “Ngươi cũng biết suốt ngày ta cứ ru rú ở Phụng An, trừ lương thảo thì còn biết cái gì khác chứ? Làm sao biết bên đây có chuyện gì! Hạ tướng quân đã lập được công lớn sao?”
Tiểu mục đầu hớn hở bá vai lão Ngũ nói, “Ngươi qua đây, để ta kể kỹ cho nghe…..”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...