Tiếng nhạc dần chậm lại, động tác xoay tròn của Trác Vân cũng chậm theo, sau đó khom người cúi chào, kết thúc khúc múa trong ánh mắt lưu luyến của mọi người.
Trong sảnh lớn hoàn toàn yên tĩnh, mặt của mấy người nhà họ Từ đã sớm tái xanh. Ngô Nguyên Nương và Mạc Hân vui mừng khôn xiết, hận không thể xông lên ôm lấy Trác Vân ăn mừng một phen.
Có mấy quan viên nhìn chằm chằm Trác Vân với vẻ mặt mê đắm, trong đầu đang tính toán một lát sẽ mở miệng với Yến vương thế nào để thu Trác Vân vào phòng.
Yến thế tử nâng má nhìn Trác Vân, muốn tiến lên nói vài câu, nhưng chưa kịp mở miệng thì trên tay bỗng đau xót, bèn trợn to mắt trách Hạ Quân Bình, “Ngươi véo ta làm gì?”
“Đau không?” Hạ Quân Bình nghiêm mặt hỏi.
“Nói nhảm! Không đau mới lạ!” Yến thế tử cuốn ống tay áo lên, trên cánh tay lưu lại vết đỏ chói mắt, “Đỏ hết rồi!” Yến thế tử giận nói “Ngươi không thể nhẹ hơn một chút sao? Chẳng phải chỉ một mình ta nhìn chằm chằm Phương cô nương, cả phụ vương ta cũng nhìn kìa, ngươi có gan thì đi véo phụ vương ta đi!”
Tất nhiên Hạ Quân Bình không dám véo Yến vương, chỉ hận không thể tát cho mấy lão già háo sắc kia mấy bạt tai.
Hạ Quân Bình hừ một tiếng, quay đầu đi, nhìn chăm chú vào Trác Vân, cố nén kích động muốn xông lên ngăn cản tầm mắt của tất cả mọi người, lòng thầm hối hận, sớm biết có ngày này thì phải liều chết ngăn không cho Trác Vân tới đây mới đúng. Giờ nàng trở nên nổi tiếng như vậy, không biết đã lọt vào mắt xanh của bao nhiêu người, sau này làm sao có cuộc sống an ổn được nữa.
Trác Vân dường như nhận ra lo lắng của Hạ Quân Bình, lặng lẽ xoay đầu nhìn hắn một cái. Lòng Hạ Quân Bình ấm áp, tất cả mọi lo lắng bỗng trở thành hư không. Chỉ cần hai người yêu thương nhau sâu sắc, thì làm sao người khác có cơ hội chen vào. Nghĩ vậy, Hạ Quân Bình lại bình tĩnh lại, cũng dần hiện ra ra nụ cười.
Yến thế tử thấy hai người ‘liếc mắt đưa tình’, cảm thấy buồn cười, nghĩ một chút, bèn đứng dậy, nói “Phương cô nương múa chẳng khác gì tiên nữ trên trời, nhi thần cho rằng, lần này Phương cô nương đã thắng, không biết phụ vương nghĩ sao ạ?”
Yến vương gật đầu, quay đầu nhìn Yến vương phi cười nói “Không ngờ Phương cô nương không chỉ võ nghệ hơn người, mà những môn khác cũng không kém, các thiên kim tiểu thư trong Nghi Đô này chỉ sợ cũng không có mấy người có thể vượt qua!”
Yến vương phi mỉm cười gật đầu “Vương gia nói rất đúng, ai khác không nói chứ nha đầu Nguyên Nương là chắc chắn không bằng, sau này phải kêu người trong nhà quản thúc cẩn thận hơn mới được, chớ để Nguyên Nương làm rộn nữa. Bằng không, người ta thấy lại nói nhà họ Ngô ta không biết dạy nữ nhi!” Yến vương phi nói Ngô Nguyên Nương nhưng có ai lại không hiểu nha đầu không có giáo dục trong miệng Yến vương phi là ai chứ. di''ễn.đàn,lêư,quý,đưôn Từ trắc phi xấu hổ đến mức không ngóc đầu lên nổi. Ninh quận công thì ngoài mặt vẫn như thường, nhưng bàn tay dưới ống tay áo đã siết thật chặt, nổi đầy gân xanh.
Yến vương sao lại không biết ý của Yến vương phi, nhìn Yến vương phi cười đầy ẩn ý, lặng lẽ đưa tay lại gần cổ tay Yến vương phi, nhẹ nhàng nhéo một cái. Yến vương phi lặp tức liếc Yến vương một cái, đôi mắt đẹp không sao tả xiết, vô tình toát ra vẻ quyến rũ còn diễm lệ hơn Trác Vân nhiều.
Phía dưới hai người trẻ liếc mắt đưa tình thì thôi đi, ở ghế trên hai người lớn cũng vậy, khiến không ai dám lên tiếng, cả nhìn cũng không dám nhìn, tất cả đều cúi đầu. Yến thế tử đỡ trán, nhắc nhỏ “Phụ vương, nên thưởng gì thì thưởng đi thôi!”
Nghe vậy, Yến vương mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Yến thế tử và Trác Vân với vẻ hiền lành, gật đầu cười nói “Bổn vương nói là sẽ giữ lời! Đại Đồng đâu? Đã đem thanh cổ cầm của bổn vương tới chưa?”
Bên dưới lập tức có người ứng tiếng. Một nha hoàn mặc váy màu thạch lựu cầm một cây đàn cổ lên, đi tới trước mặt Trác Vân, cúi đầu đưa cho nàng. Trác Vân cúi đầu, tầm mắt vô tình rơi vào đôi giày của nha hoàn kia, bỗng phát hiện có gì đó là lạ, đang muốn vươn tay nhận đàn thì nha hoàn kia bỗng buông tay ra, ám khí dưới đàn lóe lên bắn thẳng về hướng Yến vương.
“Có thích khách…..” Trác Vân thét lên một tiếng, nhưng ám khí đã bay tới trước mặt Yến vương. Yến vương phi kinh hãi, đột nhiên đưa tay đẩy Yến vương ra, rồi chắn trước người Yến vương.
Nha hoàn kia thấy hành thích thất bại, rút chủy thủ giấu trong ống tay áo ra, muốn xông lên hành thích lần nữa, nhưng đã bị Trác Vân ngăn lại. Nàng gạt chân qua, khiến thích khách kia suýt nữa ngã nhào. Cùng lúc đó, đồng bọn đang mai phục xung quanh của nha hoàn đó cũng nhanh chóng nhảy ra, rút vũ khí đánh tới Yến vương.
Hôm nay là hội hoa xuân, nên phần lớn khách mời là nữ. Bọn họ chưa từng gặp phải tình huống như vậy bao giờ, lập tức sợ đến mức thét chói tai, có người nhát gan đã trợn trắng mắt chết ngất đi, số còn lại thì chạy trốn bốn phía. Trong sảnh nhất thời vô cùng hỗn loạn.
Vì đang ở trong vương phủ nên Yến vương chỉ dẫn theo ba bốn thị vệ bên cạnh. May mắn còn có Ngô Thân và mấy võ tướng, họ lập tức bọc quanh Yến vương và Yến vương phi, một mặt chống địch, một mặt bảo vệ Yến vương và Yến vương phi rút lui. Nhưng Yến vương nào chịu lui, rút bội đao bên hông ra, xông lên phía trước chiến đấu với thích khách.
Hạ Quân Bình mặc dù chưa ra chiến trường, nhưng đi áp hàng nhiều năm, cũng coi như là kinh nghiệm đầy mình, trên người không mang theo binh khí, bèn tiện tay nắm lấy khay trà đập vào mặt thích khách, thấy tên đó hôn mê, bèn nhặt thanh kiếm của tên đó lên, vừa đánh vừa chắn trước mặt Yến thế tử.
Trác Vân còn dũng mãnh hơn Hạ Quân Bình nhiều, nàng vốn đứng ở giữa sảnh, bởi vì phát hiện thích khách từ sớm, nên phản ứng rất nhanh, tuy cũng không mang theo binh khí, nhưng hành động lại giống y Hạ Quân Bình, vung đàn cổ đập đầu một tên thích khách, khiến tên đó hôn mê, sau đó nhặt chủy thủ của tên đó lên, bổ một đau….
Ước chừng có khoảng mấy chục tên thích khách, vì tấn công bất ngờ mới khiến Yến vương bối rối, chứ đợi lúc thị vệ của vương phủ chạy tới, bọn chúng lại không phải là đối thủ. diễn.đàlj;n,lê,quý.đ']ôn Bọn thích khách vừa thấy không ổn, bèn vội vàng tản ra chạy trốn. Ngô thân và nhóm võ tướng lo bảo vệ Yến vương không dám tùy tiện đuổi theo, Trác Vân và Hạ Quân Bình lại không phải bận tâm mấy chuyện này, đằng đằng sát khí đuổi theo, cùng với thị vệ trong vương phủ trước sau giáp công, chỉ chốc lát sau đã chém hết tất cả thích khách chỉ chừa lại một tên sống làm chứng.
Chỉ chốc lát, trong sân đã ngổn ngang xác người, máu đỏ chảy đầy đất, tạo nên sự đối lập tàn nhẫn với hoa đào tươi đẹp trên cây.
Trong vương phủ có mấy thị vệ bị thương không tính nặng. Còn Yến vương phi cản cho Yến vương một mũi ám khí, nãy giờ ngã nằm trên ghế, vẫn chưa nhúc nhích. Yến thế tử gào khóc, “Nương, nương sao vậy? Nương tỉnh lại đi, nương mở mắt nhìn hài nhi đi….”
Yến vương ôm Yến vương phi, mặt xanh mét không nói một lời.
Lúc này Từ trắc phi run rẩy bò ra khỏi gầm bàn, từ từ đứng dậy, mở to hai mắt nhìn lên ghế trên, trong đôi mắt vô thức lộ ra vẻ vui mừng hả hê. Ninh quận công đứng bên cạnh ho khan một tiếng, nhắc nhỏ một câu, lúc này Từ trắc phi mới thu liễm lại, cố gắng tỏ ra sợ sệt.
“Khụ khụ…..” Yến vương phi nặng nề ho hai tiếng, đột nhiên mở mắt ra, vuốt vuốt cái ót, nhỏ giọng nói “Gào cái gì, khó nghe muốn chết!”
“A….” Yến thế tử trợn to mắt, khó hiểu nhìn Yến vương phi, tuy giọng Yến vương phi có vẻ suy yếu, nhưng sắc mặt lại không kém lắm.
“Làm gì đó, siết ta muốn tắt thở!” Yến vương lại ho một tiếng, rồi tiếp tục xoa xoa ót, nói nhỏ “Đau chết ta rồi!”
Yến vương vội vàng hỏi “Đau ở đâu? Bị thương ở đâu rồi hả?” Yến vương đưa tay sờ sờ đầu Yến vương phi, lập tức đụng phải một cục u, bèn sững sờ hỏi “Vừa rồi nàng đụng vào đầu nên mới bị hôn mê?”
Yến thế tử mở to mắt nhìn Yến vương phi từ trên xuống dưới, thấy trên người Yến vương phi không có vết thương nào mới bật cười, che miệng nói “Thì ra là không có trúng ám khí, làm hài nhi sợ muốn chết! Tốt quá rồi!”
Yến vương phi tức giận nhìn cả hai, giận nói “ Đầu ta bị u một cục thật to, con còn dám nói tốt quá rồi!” Yến vương phi thắc mắc, “Rõ ràng ta đã thấy thứ đó bay thẳng vào người, sao giờ lại không có?”
“Ở đây….” Ngô Thân bỗng mở miệng, vừa nói vừa cúi người xuống nhặt lên đưa cho Yến vương. Trừ một phi đao có tẩm độc, còn có một cây trâm hình hoa mai bằng ngọc tím đã bị vỡ làm ba. Yến thế tử sờ sờ đầu, lẩm bẩm, “Sao nhìn cây trâm này quen quen!”
Ngô Thân nhìn Trác Vân một cái, lộ ra nụ cười thưởng thức hiếm hoi, “Là cây trâm của Phương tiểu cô nương!”
Yến thế tử lập tức hiểu ra, chỉ vào trâm ngọc, kinh ngạc hỏi “Là….. là nhờ Phương cô nương ném trâm ra cản phi đao!” Cây trâm bằng ngọc này vừa cứng vừa giòn, chỉ hơi dùng lực một chút là sẽ bị gãy, Trác Vân có thể mượn vật này cản được phi đao, có thể thấy đã dùng lực khéo léo tới cỡ nào.
Yến vương nghe vậy quay đầu nhìn Trác Vân, thì thấy Hạ Quân Bình đang móc khăn ra lau mặt cho Trác Vân. Trác Vân mặc dù bình thường rất đẹp, nhưng vừa trải qua một hồi chém giết, sát khí trên người vẫn chưa tản, mặt và đầu cổ đều là vết máu, cả người giống như La Sát vừa mới bò ra khỏi địa ngục, rất dọa người. Mấy quan viên háo sắc lúc trước đã bị hù dọa đến mức chân như nhũn ra, hoàn toàn không dám nhìn thẳng Trác Vân, chỉ có Hạ Quân Bình là xem nàng như bảo vật quý hiếm nhất thế gian, thương yêu trong mắt nhiều đến mức Yến vương cũng không đành lòng nhìn thẳng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...