Hôn lễ của Trụ Tử cực kỳ náo nhiệt, hàng xóm láng giềng ào ào tới cửa chúc mừng. Tống Duệ Văn dẫn của phu nhân của mình tới. Cả Lưu nhị thiếu cũng cho người mang quà đến.
Tuy là hôn lễ của Trụ Tử, nhưng bận trước bận sau vẫn là bọn Hạ Quân Bình và Tiểu Sơn, thậm chí Tiểu Kiều còn kiếm từ đâu đó một bộ Xuân Cung Đồ lén đưa cho Trụ Tử, Trác Vân chỉ đành xem như mình không thấy.
Triệu cô nương mặc dù phụ mẫu đều mất, nhưng vẫn còn mấy người thân thích. Bọn họ nghe nói nàng tìm được phu gia tốt, ráng cho thêm chút đồ cưới, cộng thêm mười hai gánh sính lễ nhà họ Phương đưa qua, xem như rất có thể diện.
Bởi vì trong nhà không có người lớn, Trác Vân suy đi nghĩ lại, quyết định đón lão thái thái vào thành. Dù gì lão thái thái vẫn là tổ mẫu của hai người, vào ngày Trụ Tử thành thân vẫn không xuất hiện, truyền ra ngoài cũng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Trụ Tử. Lão thái thái nghe nói Trụ Tử thành thân, bỗng hào phóng được một lần, lấy tiền riêng đặt làm một cái vòng vàng, bảo là lễ ra mắt cho tức phụ của tôn nhi. Vòng tay còn chưa cho, lão thái thái đã bắt đầu vòng vo nói muốn dọn tới nhà mới của Trụ Tử ở, bị Trác Vân liếc một cái, không dám lằng nhằng nữa.
Sáng tinh mơ hôm sau, Trụ Tử dẫn tân nương tới thỉnh an lão thái thái, chưa vào cửa đã bị Trác Vân kéo sang một bên. di;kễn.đ;;àn.lêqu;kys.đô;n Triệu cô nương thấy Trác Vân thì hơi mất tự nhiên, cúi đầu chào một tiếng “Tiểu thúc”. Trụ Tử sững sờ, nhếch miệng cười “Ta quên nói với nàng, Nhị nha là muội muội của ta!”
Triệu cô nương sững sờ người một lúc rồi nhìn Trác Vân với ánh mắt khâm phục, nói “Nhị muội quả là không thua gì một nam tử hán!” Trước khi thành thân, Triệu cô nương đã nghe không ít chuyện về Trác Vân, biết nhà họ Phương cơ hồ là nhờ Trác Vân chống đỡ, nguyên bản đã có kính nể, nay biết nàng là nữ nhi, thì càng kính nể hơn nữa.
“Tổ mẫu nhà chúng ta khác hẳn nhà người khác, về sau đại ca sẽ nói rõ với đại tẩu. Lát nữa, nếu tổ mẫu nói muốn vào thành ở với hai người, hai người nhất định không được đồng ý! Nếu tổ mẫu vào thành, chắc chắn mọi người sẽ không cón ngày nào sống yên ổn đâu!”
Trụ Tử gật đầu liên tục “Muội yên tâm! Đại ca biết!” Dứt lời, Trụ Tử kéo ống tay áo Triệu cô nương. Triệu cô nương tuy không hiểu vì sao hai huynh muội Trụ Tử cứ nhất định phải để tổ mẫu sống ở nông thôn, nhưng nàng biết hai người là người tốt, nếu nói vậy, nhất định là có lý do chính đáng, bèn gật đầu đồng ý.
Phu thê Trụ Tử vào phòng, chào lão thái thái theo lễ, lại nói chuyện một hồi, quả nhiên, lão thái thái mở miệng, nước mắt nước mũi tèm lem oán trách cuộc sống ở thôn quê khó khăn, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của tân nương tử. Ai ngờ Triệu cô nương cứ thản nhiên như không nghe thấy, yên lặng đứng sau lưng Trụ Tử không nói lời nào.
Lão thái thái đang ảo nảo, muốn mở miệng nói thẳng, ai ngờ Trác Vân đột nhiên ho khan một tiếng, ánh mắt lạnh lùng quét qua mặt lão thái thái, khiến lão thái thái giật mình một cái, không dám mở miệng nữa, lòng thầm mắng Trác Vân thậm tệ, nhưng vẻ mặt lại thản nhiên như không, uống mấy ngụm trà xong, lập tức phất tay đuổi Trụ Tử và Triệu cô nương ra ngoài, cũng không cho lễ ra mắt gì hết.
Trác Vân cũng không có tâm tình đôi co với lão thái thái keo kiệt này, đi theo Trụ Tử và Triệu cô nương ra cửa, rồi kêu mọi người ra chào tẩu tử. Triệu cô nương đã sớm chuẩn bị rất nhiều túi tiền, tặng cho mỗi người một cái. Trác Vân cũng được một đôi giày vải và một túi tiền thêu trúc xanh.
“Lúc trước không biết a Vân là nữ nhi, cho nên…..” Triệu cô nương chuẩn bị toàn giày nam, lại không biết số đo của Trác Vân, chỉ ước lượng, nên đôi giày này lớn hơn chân Trác Vân khá nhiều. Trác Vân lại cười nói “Không sao, mang trong nhà cũng được, rất thoải mái!”
Mấy hôm trước Hạ Quân Bình bận rộn suốt, nay khó khăn lắm mới trộm làm biếng được một ngày ở trong phòng nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động bên ngoài, bèn nhanh chóng rời giường, ăn mặc gọn gàng bước ra cửa. Hạ Quân Bình vừa ra sân đã thấy Trác Vân đang ngồi trong sân nói với Trụ Tử về chiếc vòng tay bằng vàng lão thái thái đã đặt làm, “….. mấy hôm trước muội còn đang thắc mắc sao lão thái thái bỗng hào phóng như vậy, chịu đưa vòng vàng cho tẩu tử, quả nhiên là vì chuyện này!”
Hạ Quân Bình cười chào phu thê Trụ Tử xong, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trác Vân, cầm ly trà trước mặt nàng uống cạn một hơi, sau đó rót lại cho nàng một ly khác , phụ họa “Tính lão thái thái thế nào, không phải mọi người đều đã rất rõ rồi sao, làm gì có chuyện tốt như vậy!”
Triệu cô nương khẽ rũ mắt xuống nhìn Hạ Quân Bình, Hạ Quân Bình thản nhiên cười đáp lại. Trác Vân vẫn còn đang mải lo oán trách với Trụ Tử, không hề hay biết chỉ trong chớp mắt, Hạ Quân Bình đã thành công gieo vào đầu tẩu tử ý nghĩ: hai người là một đôi.
Oán trách xong, Trác Vân lại nhớ ra Triệu tiểu đệ đang ở nhà họ Triệu một mình, bèn kêu Trụ Tử nhanh đi đón người. Triệu cô nương vốn đang lo lắng cho đệ đệ của mình, nghe Trác Vân nói vậy càng cảm kích Trác Vân nhiều hơn.
Đến trưa, Trụ Tử và Triệu cô nương dẫn Triệu tiểu đệ về nhà. Triệu tiểu đệ mắt to da trắng, thông minh lanh lợi, vừa vào cửa đã chào “Ca ca, tỷ tỷ” ngọt xớt, làm mọi người vừa nhìn đã thích.
Bởi vì đã hứa sẽ cho Triệu tiểu đệ đi học, nên sáng sớm hôm sau, Trác Vân và Hạ Quân Bình vội đi đến mấy chỗ dạy học gần đó hỏi xem, cuối cùng chọn Văn tú tài cách nhà không xa. Văn tú tài rất giỏi, nhưng tính tình kỳ lạ, cực ít thu học trò. Hạ Quân Bình chuẩn bị lễ, tự mình tới cửa tặng sách, hôm sau mới dẫn Triệu tiểu đệ qua.
Lo xong mấy chuyện bên này, Hạ Quân Bình thấy cũng không cần thiết ở Ích Châu nữa, bèn mở miệng nói muốn về Nghi Đô. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều nghe vậy, lập tức chủ động xin đi theo.
Diệp Tử và A Đông biết, sụt sùi nói “Chúng ta ở Ích Châu chẳng phải đang rất tốt? Mắc gì phải đi Nghi Đô? Hai ca tới đó có thể làm được gì? Thạch Đầu ca phải đi đánh trận, chẳng lẽ hai ca cũng theo ra chiến trường? Trên chiến trường đao thương không có mắt, lỡ bị đâm một đao, ngộ nhỡ hai ca có việc gì, hu hu……” Nói tới đây, Diệp Tử và A Đông không nhịn nổi, ôm nhau khóc rống lên.
Tiểu Kiều kiên quyết nói “Đại trượng phu chí ở bốn phương, sao có thể chỉ lo an nhàn hưởng lạc? Nay thời thế loạn lạc, tuy Ích Châu tạm thời xem như yên bình, nhưng không chắc sẽ không có ngày bị chiến tranh lan tới, nếu tất cả chúng ta đều rụt đầu trong nhà, sau này xảy ra chuyện, còn ai có thể chống đỡ? Có công danh lợi lộc nào không cần trả giá bằng nguy hiểm? Khó khăn lắm mới được Thạch Đầu ca dẫn ra ngoài xông xáo, tất nhiên phải biết nắm lấy cơ hội chứ!”
Tiểu Sơn cũng phụ họa “Ý hai ta đã quyết, Diệp Tử và A Đông không cần khuyên nữa!”
Hạ Quân Bình thấy hai người đều có thái độ kiên quyết, rất hài lòng, bí mật kéo hai người vào phòng hỏi lại “Hai ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, dù đi theo ta cũng chưa chắc sẽ có tương lai sáng lạng. Chiến trường chém giết vô tình, không dễ dàng như hai ngươi nghĩ đâu!”
Tiểu Kiều trịnh trọng gật đầu, “Thạch Đầu ca yên tâm, bọn đệ đã hiểu.”
Vì vậy, cuộc hành trình vốn dự định chỉ có hai người, nay biến thành bốn người, khiến Hạ Quân Bình vừa vui lại vừa buồn.
Buổi chiều, Hạ Quân Bình đi tìm Trác Vân, cau mày hỏi “Tiểu Sơn và Tiểu Kiều đều đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, sao nàng vẫn không có chút hành động gì vậy?”
Trác Vân sững sờ hỏi lại “Ta thu dọn đồ đạc làm gì?”
“Không phải nàng sẽ đi Nghi Đô với ta sao?”
Trác Vân trợn tròn mắt nhìn Hạ Quân Bình “Ngươi nói bậy gì đó! Đang yên đang lành ta theo ngươi đi Nghi Đô làm gì? Ta còn đang chờ đại ca sinh cho ta một đứa cháu đây!”
Hạ Quân Bình tức điên, “Nàng đã gần mười sáu, không đi Nghi Đô với ta, chẳng lẽ định ở nhà chờ gả cho người khác sao?”
“Đúng vậy!” Không biết Tiểu Kiều đã núp sau cánh cửa từ lúc nào, giờ lộ đầu ra, lấy hết can đảm nói giúp cho Hạ Quân Bình, “Sư phụ mau đồng ý đi!”
Tiểu Sơn cũng phụ họa “Sư phụ đừng làm mình làm mẩy nữa, hai người bên nhau lâu như vậy, cũng nên đi gặp bà bà rồi!”
“Đúng vậy, ngay cả ly cũng uống chung một cái nữa là! Mọi người đều thấy hết!”
Trác Vân thấy mấy người này ‘kẻ xướng người họa’ giận tới mức muốn túm lại đánh một trận, nhưng lại không thể xách từng người đánh thật, bèn đuổi cả ba ra ngoài, đóng sập cửa lại, ngay cả cơm tối cũng không ra ăn.
Thật ra Trác Vân cũng rất khinh thường tính tình kỳ cục của mình, nhưng thật sự giờ nàng không nghĩ ra được cách nào cả. Hạ Quân Bình cứ ép sát từng bước, khiến nàng không có đường chạy. diễvcn.đà;gn.lê.quý.đô'ln. Nàng không thích loại cảm giác này. Nàng đã quen với việc mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay mình, không có thói quen dựa dẫm vào người khác, nay từ từ rơi vào ‘bẫy rập’ của Hạ Quân Bình, khiến nàng khó mà chấp nhận được.
Đến tối, Hạ Quân Bình đứng ngoài cửa gọi cả ngày Trác Vân cũng không thèm để ý.
Trác Vân đang mơ màng buồn ngủ bỗng nghe trong sân có tiếng ồn, vểnh tai nghe thì hình như có tiếng quát của Thứ Sử thiếu gia.
“….. Cái gì?” Thứ Sử thiếu gia tức giận rống to “Bản thiếu gia đưa thiệp mời còn dám không đến, có phải không để bản thiếu gia vào mắt hay không? Phương Trác Vân, Phương Trác Vân….. nếu ngươi không ra, coi chừng ta đập nát nhà ngươi đó!”
Hạ Quân Bình lạnh lùng nhìn Thứ Sử thiếu gia, cười nhạt nói “Nếu không ngại, Đại thiếu gia có thể thử!” Hắn hơi hếch mày lên, đôi mắt âm trầm như lộ ra khí lạnh, khiến Thứ Sử thiếu gia thấy run cả người.
Trác Vân vội vàng rời giường, vuốt vuốt lại mái tóc rối, đẩy cửa ra, nói với Thứ Sử thiếu gia, “Vội cái gì, ta cũng chưa nói là không đi!”
Vẻ âm trầm trên mặt Hạ Quân Bình đột nhiên biến mất, thay bằng nụ cười ôn hòa, nói “Thứ Sử thiếu gia xin chờ một chút, để hai ta đi thay y phục!” Dứt lời, quay đầu túm Trác Vân vào phòng lại.
Thứ Sử thiếu gia tự lẩm bẩm, “Tiểu gia có nói mời ngươi đâu!”
Hạ Quân Bình kéo Trác Vân vào phòng, nén giận, vươn tay muốn giúp nàng sửa sang lại quần áo.
Trác Vân bỗng lui về sau một bước, khiến tay Hạ Quân Bình lúng túng dừng giữa không trung.
Trác Vân liếc Hạ Quân Bình một cái, nhỏ giọng nói “Muốn gì cứ nói, đừng động tay động chân!”
Vẻ mặt Hạ Quân Bình như chịu phải đả kích rất lớn, nhỏ giọng nói “Ngươi đi thật à? Tên này rõ ràng không phải người tốt lành gì!”
“Ta đi xem thử rốt cuộc hắn muốn giở trò gì?” Trác Vân nói “Nếu ta không đi, ngươi cảm thấy hắn sẽ dừng tay?” Xưa nay dân không đấu nổi quan, nếu Thứ Sử thiếu gia cố tình dây dưa nàng, nàng không đi, hắn càng không chịu dừng. Bọn họ có thể đi ra ngoài lánh một khoảng thời gian, nhưng Trụ Tử và bọn A Đông thì vẫn phải tiếp tục ở đây.
Hạ Quân Bình cũng biết nàng nói có lý, bất đắc dĩ thở dài nói “Hôm nay để ta đi với nàng, có hai người giúp đỡ lẫn nhau, dù gì cũng tốt hơn nàng đi một mình. Sáng mai ta sẽ nói với biểu ca, để biểu ca để ý bên này một chút, tránh tên này lại tới gây chuyện!”
Trác Vân cúi đầu không lên tiếng, qua hồi lâu mới “Ừ!”, rồi ngẩng đầu lên mắng “Ta muốn thay y phục, ngươi còn không mau cút ra ngoài?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...