Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ

Trác Vân và Hạ Quân Bình chạy như điên trên đường, cho tới khi cách Trân Bảo Lâu thật xa mới dừng lại. Hạ Quân Bình khó khăn lắm mới có cơ hội nắm tay Trác Vân, không muốn buông ra, làm bộ như không để ý, vẫn nắm chặt tay Trác Vân không thả. Trác Vân có dáng cao gầy, bàn tay không lớn, mười ngón thon dài như cọng hành.

Tất cả lực chú ý của Hạ Quân Bình đều tập trung trên bàn tay đang nắm chặt của hai người, lòng bàn tay Hạ Quân Bình đổ mồ hôi, trên mặt cũng nóng hổi.

Trác Vân quay đầu nhìn kỹ mấy lần, xác định không có ai đuổi theo, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói, “Thật là xui xẻo, sao lại gặp phải một đại tiểu thư không nói lý như vậy chứ!” Trác Vân thấy mặt Hạ Quân Bình đỏ bừng kinh ngạc hỏi, “Thạch Đầu, ngươi sao vậy? Mặt đỏ quá!”

Hạ Quân Bình cười gượng nói, “Do vừa rồi chạy nhanh quá thôi!”

Trác Vân không nghi ngờ, ân cần nói, “Vậy chúng ta nghỉ một lát đi.” Trác Vân vừa nói vừa nhìn xung quanh, thấy cách đó không xa có một quán rượu cực kỳ náo nhiệt, bèn đề nghị, “Rượu Thiệu Hưng của Bình Dương Lâu không tệ, lần trước đại ca còn đặc biệt mang mấy bầu từ Hồng Thành về Ích Châu cho ta. Chúng ta vất vả lắm mới tới một chuyến nhất định phải uống cho đã mới được!”

Trác Vân đi nhanh, Hạ Quân Bình đuổi theo không kịp, tay hai người bỗng trượt ra. Hạ Quân Bình cảm thấy tim mình giống như lỡ mất một nhịp, mắt không tự chủ đuổi theo tay Trác Vân, ngơ người đi theo.

Trác Vân đặt phòng riêng trên lầu, vào phòng gọi mấy món nóng và rượu Thiệu Hưng nổi tiếng trong tiệm, sau đó nói với Hạ Quân Bình, “Ngươi muốn ăn thêm gì?”

Hạ Quân Bình sửng sốt hồi lâu mới phản ứng kịp, nói nhỏ, “Ngươi cứ gọi đi, gì cũng được!”

Trác Vân thấy Hạ Quân Bình là lạ, cau mày, chờ tiểu nhị ra khỏi phòng bèn hỏi, “Ngươi sao vậy? Còn giận vì chuyện vừa nãy? Loại người nào chúng ta chưa từng gặp chứ? Chỉ là một đại tiểu thư kiêu căng vô lễ thôi, đừng quan tâm!”

Hạ Quân Bình ngồi xuống bên cạnh Trác Vân, gượng cười nói, “Ta không sao, là vì xài hết bạc trong tay nên hơi xót thôi.” Hạ Quân Bình ngừng một chút, nâng cằm nhìn Trác Vân, lộ ra nụ cười tinh ranh, “Ta không có tiền, bữa này, không, những bữa sau cho đến khi chúng ta trở về, đều phải nhờ ngươi hết!”

“Xài hết rồi?” Trác Vân dở khóc dở cười nhìn Hạ Quân Bình, không dám tin hỏi, “Bao nhiêu?”

Hạ Quân Bình mở to mắt không lên tiếng.

Trác Vân bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đưa tay định gõ đầu Hạ Quân Bình theo thói quen, đột nhiên nhớ ra gì đó, bàn tay đã đưa ra vội thu lại, cười khổ nói, “Thôi, mua cũng mua rồi, ngươi thích là được. Bộ trang sức này cực kỳ hiếm thấy, cầm tặng cũng có thể diện. Xưa nay Tống chưởng quỹ là người hào phóng, nhận quà quý như vậy, nhất định sẽ tặng lại ngươi quà to tương tự.”

Hạ Quân Bình khẽ rũ mắt, giọng nói trầm thấp, có chút khẩn trương, “Ngươi thấy rất đẹp?”

“Đẹp!” Trác Vân rót cho mình một ly trà, uống cạn, đặt ly trà xuống, đứng lên nói “Trong đây hơi nóng, ta đi ra ngoài hóng gió một chút, một lát đồ ăn lên thì gọi ta.” Dứt lời nàng đẩy cửa bước ra ngoài.

Trác Vân không ngốc, thậm chí nhạy cảm hơn những thiếu nữ cùng tuổi nhiều, làm sao không phát hiện tâm tư của Hạ Quân Bình. Nàng không cách nào đáp lại, nên chỉ có thể trốn tránh.

Bình Dương Lâu cực kỳ náo nhiệt, trong hành lang cũng nhiều người, Trác Vân day day huyệt Thái dương, hít sâu một hơi, đi ra vườn hoa ít người.

Mọi chuyện sao lại phát tiến đến mức này? Trác Vân ngồi xuống chỗ núi giả trong vườn hoa cau mày suy nghĩ. l#q%d Hiện giờ nàng đã không còn hận Hạ Quân Bình, đối với nàng, Hạ Quân Bình bây giờ và Hạ Quân Bình không đội trời chung ở kiếp trước là hai người hoàn toàn khác nhau, hắn là Tiểu Thạch Đầu nàng nhặt ở ven đường về, da mặt dày, hay giở giọng đại thiếu gia, hay ghen tị hay ăn vạ, là người thân của nàng.

Rốt cuộc thì bắt đầu từ lúc nào, Hạ Quân Bình lại có tình cảm khác thường với nàng? Trác Vân cũng không biết rõ, chỉ biết có một ngày, tên nhóc đó bỗng thích nhìn nàng chằm chằm, nhiều lần nàng giả vờ không biết trừng lại, hắn vẫn cứ tiếp tục.


Về sau nên giữ khoảng cách để tránh Hạ Quân Bình hiểu lầm, Trác Vân thầm thở dài nghĩ, nhưng tên nhóc đó lại là kiểu không đụng phải bức tường thì không bỏ cuộc! Trác Vân cảm thấy, nàng tỏ vẻ xa cách, chưa chắc Hạ Quân Bình sẽ hiểu, cho dù có hiểu, cũng không chắc sẽ buông tha. Chẳng lẽ muốn làm ầm lên rồi trở mặt mới được?

“…… Triệu công tử đi thong thả.”

“Xin Hoắc tiên sinh dừng bước!” Cách đó không xa truyền tới một giọng nói quen thuộc, Trác Vân run người, chợt tỉnh táo lại.

Giọng nói này…… giọng nói này…. Trác Vân sững sờ hồi lâu không thể nhúc nhích. Nàng đang mơ sao?

Trác Vân hung hăng cắn đầu lưỡi của mình một cái, lập tức cảm nhận được đau đớn và mùi máu tươi tràn ngập cả khoang miệng.

Lục Phong? Đây là tiếng của Lục Phong!

Trác Vân giật mình nhảy dựng lên, lập tức đuổi theo giọng nói đó, nhưng trong hành lang đã không còn bóng dáng của Lục Phong, chỉ có một nam tử tuổi trung niên đang đóng cửa phòng. Trác Vân ba chân bốn cẳng xông tới níu cổ áo người đó, vội vàng hỏi, “Mấy người kia đâu rồi?”

“A….” Nam tử kia kêu cứu, nhưng vừa lên tiếng thì cửa chính đã bị Trác Vân đá phanh một cái đóng lại, trên cổ lại có thêm một thanh chủy thủ nhỏ tỏa ánh sáng lạnh. Nam tử kia sợ run, suýt nữa ngã xuống đất, cầu xin, “Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng.”

“Mấy người vừa rồi đâu?” Trác Vân hỏi lại.

Nam tử kia há miệng run rẩy nói, “ Ngài…… ngài hỏi vị Triệu…. Triệu công tử kia phải không…. Triệu công tử đi rồi.”

“Triệu công tử?” Trác Vân sững người, không phải Lục Phong? Nhưng giọng nói sao lại giống như vậy? Chẳng lẽ qua nhiều năm, nàng đã quên mất giọng của Lục Phong?

Hoặc, đây là tên giả? Trác Vân vừa nghĩ vậy, cố gắng bình ổn trái tim đang cuồng loạn của mình, hỏi, “Triệu công tử đã đi đâu?”

“Nhà trọ……” Nam tử kia hút khí, “Nhà trọ Phúc Lai.”

Trác Vân thả tay ra, chắp tay nói “Thất lễ!” rồi lập tức đuổi theo.

Nhà trọ Phúc Lai cách Bình Dương Lâu chừng hai dặm về phía tây nam. Trác Vân vừa ra khỏi Bình Dương Lâu là chạy nhanh về hướng tây nam. Sắc trời dần tối, là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày, người đến người đi đầy đường. Trác Vân bỗng thấy bóng Lục Phong chợt lóe lên phía trước.

“Lục Phong…..” Trác Vân gọi to một câu. Không người đáp lại. Lục Phong tiếp tục đi về phía trước.

Nàng hung hăng dậm chân một cái, vội vàng đuổi theo, nhưng dòng người tới lui như thoi đưa, bóng dáng Lục Phong lại lúc ẩn lúc hiện, chỉ lát sau đã không thấy nữa.

“Lục Phong….” Trác Vân đứng trên đường, hoảng hốt nhìn xung quanh, trong đầu nàng trống rỗng, nói đúng hơn là loạn đến tê dại.


Là Lục Phong sao? Lúc này không phải Lục Phong còn đang ở Thái Châu làm đại thiếu gia sao? Trước khi tới Ích Châu, Lục Phong chưa bao giờ xuôi nam, sao lại xuất hiện ở Hồng Thành?

Chẳng lẽ nàng nhận nhầm? Nhưng, giọng nói giống, bóng lưng cũng giống! Đó là những thứ đã hắc sâu trong trí nhớ của nàng, dù luân hồi mấy trăm năm mấy ngàn năm cũng không quên được, sao có thể nhận nhầm chứ?

Lục Phong, Lục Phong, Trác Vân cứ luôn miệng lẩm bẩm cái tên này, tiếp tục chạy về phía nhà trọ Phúc Lai.

“Một vị khách họ Lục?” Người làm trong nhà trọ Phúc Lai lắc đầu nói “Gần đây không có người khách trẻ tuổi nào họ Lục cả.”

“Còn họ Triệu thì sao?” Trác Vân lại hỏi, “Cao cỡ chừng này, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày tuấn tú, bên cổ bên trái có một nốt ruồi nhỏ.”

Người kia lập tức “A” một tiếng, “Tiểu ca đang nói Triệu công tử từ kinh thành đến phải không? Triệu công tử đã trọ ở đây vài ngày, từ chiều đã đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa về. Triệu công tử rất thích đi Đông Hồ ngắm cảnh, nếu tiểu công tử muốn tìm gấp, tới đó nhất định có thể gặp.”

Trác Vân mừng rỡ, trịnh trọng cám ơn người kia rồi móc ra một đĩnh bạc vụn cho, xong lập tức ra cửa, đi về hướng Đông Hồ.

Trác Vân vừa đi tới một hẻm nhỏ, bỗng có một trận gió đánh tới. Nàng không đề phòng nên bả vai bị trúng một quyền, lùi về sau hơn một trượng mới té xuống. Người lạ kia vẫn không chịu dừng tay, xông lên giơ quả đấm nện thẳng xuống mặt Trác Vân.

Trác Vân lăn qua thoát được, nhảy người lên, rút chủy thủ phòng thân trên eo ra, đâm vào cổ họng người bịt mặt kia.

Người bịt mặt kia hiển nhiên không ngờ Trác Vân cũng là một cao thủ, sững sờ một chút, sau đó rút đao ra, hô to một tiếng rồi đánh nhau kịch liệt với Trác Vân.

Hai người có cách đánh rất giống nhau, đều ra tay vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác. Trác Vân thầm kinh ngạc, bản lĩnh của nàng là tích tụ từ nhiều năm, mang theo sát khí của đời trước, còn người bịt mặt tuổi không lớn, nhưng vẫn có được sát khí bén nhọn như vậy, hẳn là lính trong quân. Người như vậy, sao lại ra tay với nàng?

Trác Vân nghĩ mãi vẫn không nhớ mình đã đắc tội với ai là lính trong quân, vừa nghĩ vừa lui về sau, nói to, “Ai phái ngươi tới? Ta và ngươi có thù hận gì mà ngươi ra tay tàn nhẫn như vậy?....”

Trác Vân hỏi một lèo, người bịt mặt lại không nói tiếng nào, càng đánh ác hơn, Trác Vân hơi bất cẩn đã bị hắn rạch rách ống tay áo, may mắn quần áo mùa đông rất dày, nếu không, sợ rằng cánh tay nàng đã bị phế đi.

Trác Vân giận dữ, không quan tâm đến việc mình có thể bị thương, khom lưng tiến gần tới người bịt mặt, nhắm thẳng chủy thủ vào cổ họng kẻ đó. Người bịt mặt kia rốt cuộc tiếc mạng, không dám cứng đối cứng với Trác Vân, đành liên tục lùi về sau, giận nói “Tiểu tử ngươi không muốn sống nữa à?”

Trác Vân không nói gì, tiếp tục đâm tới. Người bịt mặt kia không dám liều mạng, cúi người, móc ra một ám khí bắn vào bụng Trác Vân. Trác Vân cuống quýt vung chủy thủ cản lại, nhưng vẫn bị trúng.

Lúc đầu, vết thương đau xót, sau lại trở nên tê dại.

Trên ám khí có độc!


Trác Vân thầm than không xong, lập tức xông ra đường lớn. Người bịt mặt kia không chịu buông tha nàng, cản lại. Bỗng Trác Vân nghe thấy giọng Hạ Quân Bình, “Trác Vân, Phương Trác Vân…” Trác Vân vui mừng ra mặt, thầm nghĩ được cứu rồi. llex.qu!~y.ưdon Người bịt mặt kia biết hôm nay không cách nào ra tay được, lập tức thu đao, chạy vào ngõ hẻm.

“Trác Vân, Trác Vân, ngươi sao vậy?”

Trác Vân mơ màng thấy bóng Hạ Quân Bình càng ngày càng gần, rốt cuộc yên lòng ngất đi.

Bên cửa sổ một căn phòng ở lầu nhỏ phía xa, nam tử trẻ tuổi trầm mặc nhìn Trác Vân mềm nhũn trong ngực Hạ Quân Bình, khẽ nhíu mày.

“Công tử,” Người bịt mặt che vết thương trên người, nói “Tiểu tử kia tuổi còn trẻ đã giỏi võ, không biết học từ đâu nhưng có cách đánh rất giống với thuộc hạ. Hắn đuổi theo gọi ngài suốt, công tử không biết hắn sao?”

Lục Phong lắc đầu, nhíu mày nói, “Chưa từng gặp.” Khuôn mặt đặc biệt như vậy, nếu đã gặp, sao có thể không có một chút ấn tượng nào.

“Tối, thuộc hạ sẽ bắt hắn tới đây cho ngài.” Người bịt mặt dậm chân, “Phải hỏi cho rõ ràng tại sao hắn biết ngài, không thể để tên tiểu tử này làm hỏng chuyện của chúng ta được!”

Lục Phong liếc người bịt mặt kia một cái, trầm giọng nói, “Thôi, hắn không ngốc, một lần không nói, chẳng lẽ còn trúng kế của ngươi lần thứ hai? Làm quá ngược lại bứt dây động rừng, gây phiền phức thêm!” Lục Phong phất tay một cái, lại nhìn xuống ngõ hẻm cho tới khi Hạ Quân Bình ôm Trác Vân đi xa mới cau mày nén cảm giác khác thường trong đáy lòng xuống, quay vào trong.

Lúc Trác Vân tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu qua song cửa sổ, tạo ra từng ô nhỏ trên mặt đất. Hạ Quân Bình nắm chặt tay nàng tựa bên giường ngủ gật, mặt dù nhắm mắt nhưng có vẻ rất lo lắng, ngủ không yên, dưới mắt lại có quầng thâm, hiển nhiên tối qua đã ngủ không ngon.

Trác Vân vừa động đậy, Hạ Quân Bình đã lập tức mở mắt ra, lo lắng hỏi, “Ngươi tỉnh rồi? Vết thương còn đau không?”

Trác Vân lắc đầu một cái, giùng giằng muốn ngồi dậy, lại phát hiện tay mình không cử động được, cả vai trái của nàng đã bị quấn như cái bánh chưng. Nàng nhíu mày hỏi, “Sao lại băng kín như vậy, mau kêu đại phu tới tháo ra hết đi, khó chịu quá!”

Hạ Quân Bình đáp, “Ngươi đừng lộn xộn, nhìn coi mình bị thương thế nào kìa! Đại phu nói tay ngươi bị trật khớp, nếu không giữ kỹ, sau này đừng mong dùng đao nữa! Mấy ngày tới, tốt nhất ngươi cứ nằm yên trên giường, có chuyện gì cứ kêu ta làm, đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi cửa. Thật là, ta mới không đi theo một lát…. Ngươi đã khiến mình thành như vậy…..” Hạ Quân Bình thao thao bất tuyệt một hồi, nhưng vẫn không hỏi tại sao nàng lại đánh nhau với người bịt mặt kia ở ngõ hẻm đó.

Trác Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, vì nàng cũng không muốn nói chuyện Lục Phong với Hạ Quân Bình.

Hạ Quân Bình bưng nước rửa mặt rửa tay cho Trác Vân, rồi bưng đồ ăn sáng tới đòi đút cho nàng, nhưng bị Trác Vân từ chối.

“Ta đâu có gãy tay gãy chân,” Trác Vân dở khóc dở cười, “Tay phải còn bình thường này, mắc gì phải nhờ ngươi đút.”

Hạ Quân Bình cười cười, không kiên trì nữa, nhưng vẫn cẩn thận gắp thức ăn cho Trác Vân, hầu hạ rất chu đáo.

Ăn sáng xong, Hạ Quân Bình cũng không đi, không biết từ đâu tìm được một quyển sách, ngồi đọc cho Trác Vân nghe.

“…. Có một thiếu nữ tuổi chừng mười bốn mười lăm, xinh đẹp thông minh, hai lỗ mũi rũ xuống như hai quả bồ kết, dài gần tấc…. Chậc chậc, kỳ lạ quá,” Hạ Quân Bình vừa đọc vừa cảm thán, “Quá hoang đường! Quả thực không thể tượng tưởng nổi!”

Trác Vân nhìn Hạ Quân Bình một cái, trầm giọng nói, “Trên đời này vốn có rất nhiều chuyện lạ, chỉ là ngươi không biết mà thôi!” Trác Vân cảm thấy ngay cả chuyện sống lại nàng còn trải qua, thì mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng đều không thấy kinh ngạc nữa.

Hạ Quân Bình nhíu mày, nhìn nàng với vẻ nghi ngờ, “Sao ta không biết? Chẳng lẽ ngươi biết?”

Trác Vân cười bí hiểm, không nói lời nào.


Hạ Quân Bình đã sớm quen vẻ mặt đó của Trác Vân, “Xuy” một tiếng, rồi nói “Ngươi cứ giả vờ cao thâm đi!” Dứt lời lại lật tờ khác, đọc tiếp.

Hai người ở trong phòng phí thời gian tới trưa, cho đến khi hộ vệ nhà họ Lưu đến nói có người muốn gặp.

“Tìm ta? Ai?” Hạ Quân Bình sờ đầu, khó hiểu hỏi Trác Vân, “Ở Hồng Thành chúng ta có người quen à?”

Trác Vân nghĩ một lúc, hỏi, “Chẳng lẽ là người của Đồng An Đường? Hoặc là bàn về chuyện làm ăn?”

“Vậy thì càng lạ hơn,” Hạ Quân Bình lắc đầu, “Nếu là chuyện làm ăn, càng không nên tìm ta.” Đồng An Đường buôn bán dược liệu, trừ ông chủ Tống, người hiểu nhiều nhất là Trác Vân, nên nếu không có ông chủ Tống thì Trác Vân sẽ ra mặt giải quyết, vì vậy muốn bàn chuyện làm ăn, theo lý phải tìm Trác Vân mới đúng.

“Cứ đi gặp rồi sẽ biết thôi!” Trác Vân ngáp một cái, ngả người ra sau, Hạ Quân Bình vội vàng lấy gối kê sau lưng nàng, nói nhỏ, “Đủ mềm không? Nếu chưa đủ ta kêu người đưa thêm một tấm nệm nữa!”

“Không cần,” Trác Vân lắc đầu, “Nóng!”

Hai người nói chuyện một lúc thì người muốn gặp đã tới, gõ cửa hai tiếng, Hạ Quân Bình tự mình đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Hạ Quân Bình sửng sốt một lúc, cau mày nhìn người trước mặt, trầm giọng hỏi, “Ngươi là….” Người này là hộ vệ hai người gặp hôm qua ở Trân Bảo Lâu.

“Hạ công tử?” Lão Bát gọi thử một tiếng, nhìn chằm chằm mặt Hạ Quân Bình, không bỏ sót bất kỳ biểu hiện nào dù rất nhỏ trên mặt Hạ Quân Bình.

Trác Vân không thấy người vào phòng, bèn kêu, “Thạch Đầu, sao không mời người ta vào?”

“Hạ công tử có tên mụ là Thạch Đầu?” Lão Bát hỏi.

Hạ Quân Bình mơ hồ đoán ra gì đó, trong đầu rất rối, kinh ngạc nhìn Lão Bát, liếm môi một cái, qua một lúc lâu, mới kịp phản ứng, nghiêng người để Lão Bát vào phòng.

Lão Bát thấy tay Trác Vân đang được bao như cái bánh chưng thì kinh ngạc hỏi, “Phương công tử bị thương? Hôm qua vẫn còn bình thường mà!”

Trác Vân cười gượng hai tiếng, “Đi đường không chú ý nên bị ngã. Không biết vị đại ca này là….?” Người này trước khi tới hiển nhiên đã tìm hiểu về nàng, nên mới biết tên nàng. Trác Vân thầm nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như không, cười híp mắt làm quen với Lão Bát.

“Tại hạ họ Hàn,” lão Bát nhìn Hạ Quân Bình, có vẻ rất hưng phấn, “Hôm qua gặp vội, tại hạ đã giật mình vì thấy Hạ công tử rất quen, tới Kim Châm Phường hỏi thăm mới biết Hạ công tử tên Quân Bình, giống y chang tên của Đại thiếu gia nhà họ Hạ! không biết quê gốc của Hạ công tử ở đâu?”

Chuyện phải tới rồi cũng sẽ tới thôi!

Trác Vân lập tức đoán ra, quay đầu nhìn Hạ Quân Bình, thấy mặt Hạ Quân Bình trắng bệch, biết Hạ Quân Bình nhất định rất khiếp sợ, vội vàng ngoắc Hạ Quân Bình tới bên cạnh, lại nói với lão Bát, “Thạch Đầu là Đại thiếu gia của nhà họ Hạ ở kinh thành, chẳng lẽ Hàn đại nhân biết cữu cữu của Thạch Đầu?”

Lão Bát nghe vậy mừng rỡ, vội vàng chắp tay nói, “Quả nhiên là Đại thiếu gia! Mặt của thiếu gia giống phu nhân đến sáu bảy phần, nên hôm qua thuộc hạ đã ngờ ngợ rồi! Mấy năm nay phu nhân đã tìm ngài khắp nơi, nghĩ thiếu gia đã về kinh thành, nên tìm khắp kinh thành và vùng lân cận nhưng vẫn không thấy bóng dáng thiếu gia đâu, không ngờ hôm nay lại gặp được ở Hồng Thành! Nếu phu nhân biết tin này, không biết sẽ vui mừng đến mức nào đâu!”

Biết được tin tức của người thân, mặt Hạ Quân Bình dần lộ vẻ kích động, cúi đầu, lẩm bẩm, “Cữu mẫu ta vẫn khỏe chứ?”

Lão Bát nghe vậy, sững sờ một lát, chợt hung hăng vỗ đầu mình, cười to nói, “Ôi, hẳn thuộc hạ đã quên nói với Đại thiếu gia, mấy năm nay người vẫn phái người đi tìm thiếu gia là Triệu phu nhân, sinh mẫu của thiếu gia!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui