Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ

Chân núi Tiểu Du, dốc Hoàng Thạch.

Từ khi Yến vương khởi binh mưu phản vào đầu năm trước, vùng Ích Châu càng ngày càng loạn, hai ba ngày lại có một lần đánh nhau, khiến cho đội buôn đi trên đường này cũng giảm bớt rất nhiều. Hứa Nhị mặt rỗ dẫn một đám huynh đệ trong sơn trại ra ngồi dưới gốc cây bên sườn núi, vừa vung ống tay áo quạt gió vừa oán hận trời quá nóng.

Núi Tiểu Du đã gần nửa tháng nay không có một giọt mưa nào, thời tiết lại càng ngày càng nóng, mặt trời như sắp rớt xuống nướng cháy cả mặt đất.

“Lão đại, lão đại…..” Phú Quý chạy xuống chân núi thám thính tình hình bỗng vừa la lớn vừa chạy đến trước mặt Hứa Nhị mặt rỗ, kích động đến đỏ bừng cả mặt, “Lão đại, có một bầy dê béo tới, ước chừng mười mấy chiếc xe ngựa, hàng hóa chất thành đống như đống núi, quan trọng là chỉ có sáu bảy người hộ tống!”

Hứa Nhị mặt rỗ vừa mừng vừa sợ, trong vui mừng lại có chút nghi ngờ, sờ sờ cằm hỏi, “Ngươi có nhìn rõ không? Có chắc là không phải xe ngựa của Đồng An Đường?”

Trên đoạn đường đến Ích Châu này, không ai không biết Đồng An Đường có hai ‘sát tinh’ rất trẻ, dáng vẻ tuấn tú, giỏi võ công, quan trọng là khi hai người đó giết người quả thật chẳng khác gì Tu La đầu thai, đã có rất nhiều băng cướp thảm bại dưới tay hai người, nên vừa nghe nói xe ngựa của Đồng An Đường là bọn cướp lập tức chạy mất dép, cho dù trong xe ngựa có là núi vàng núi bạc cũng không dám đụng tới.

Phú Quý vỗ ngực nói, “Nếu là xe ngựa của Đồng An Đường, đệ sao dám chạy tên báo tin! Tiểu đệ đã nhìn kỹ rồi, trên xe không có cờ của Đồng An Đường, cũng không có mùi thuốc, chắc chắn là đội buôn mới không biết trong núi Tiểu Du có anh hùng là đại ca đây mới dám xông vào!”

Hứa Nhị mặt rỗ nghe tiểu đệ tâng bốc thấy rất thoải mái, phủi phủi bụi trên quần áo, nhảy lên, ngoắc mười tiểu đệ khác đang ngồi rải rác dưới gốc cây, hét lớn “Các huynh đệ mau chấn chỉnh tinh thần, chúng ta xuống núi kiếm tiền!” Dứt lời, dần đẫu đoàn người nghênh ngang đi xuống núi.

Chưa xuống tới chân núi, Hứa Nhị mặt rỗ đã thấy đám ‘dê béo’ kia, tổng cộng gần hai mươi chiếc xe ngựa chất đầy hàng hóa. Trước sau chỉ có sáu bảy hộ vệ cỡi ngựa, Hứa Nhị tra xét một vòng, không thấy hai ‘sát tinh’ kia, rốt cuộc yên lòng.

Hứa Nhị vung tay lên với đám huynh đệ sau lưng, bọn họ hiểu ý, lập tức xách đao chạy ra đường ngăn xe ngựa lại. Phú Quý ngẩng đầu ưỡn ngực, hắng giọng nói to, “Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi qua phải để lại lộ phí!”

Mấy người còn lại cũng bắt chước kêu theo, vừa vung đao vừa rống to ý đồ dọa sợ đội buôn kia.

Đoàn xe kia từ từ dừng lại. Rèm của chiếc xe ngựa dẫn đầu bị vén lên một góc, từ trong lộ ra một khuôn mặt trẻ anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, rõ ràng vẻ mặt rất văn nhã, lại có một đôi mắt đen sâu thẳm lóe ra ánh sáng lạnh, khiến người ta không rét mà run.


Đúng là sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó! Hai chân Hứa Nhị mềm nhũn, sợ run cả người, kêu lên một tiếng, không kịp nói một lời với các huynh đệ đã quay đầu bỏ chạy lên núi. Mấy tên còn lại, không biết đã chuyện gì xảy ra chỉ ngây ngốc nhìn theo bóng lưng đại ca mình từ từ biến mất trên sườn núi, vuốt đầu bàn tán, “Đại ca sao vậy? Tự nhiên lại chạy mất tiêu?”

Đang lúc đó, thiếu niên trên xe ngựa cau mày nhảy xuống, liếc bọn họ một cái, lạnh lùng nói, “Đó là Hứa Nhị mặt rỗ? Sao, lần trước thua thảm dưới tay ta, hôm nay muốn lấy lại danh dự? Dẫn theo người ít quá, mười người các ngươi còn không đủ tiểu gia ta nhét kẽ răng kìa!” Dứt lời, thiếu niên lại nghiêng đầu nói với người trong xe ngựa, “Chỉ có mấy tên tép riu thôi, nháy mắt là xong! Ngươi ngủ đi!”

“Là hai sát tinh!” Phú Quý lập tức nhận ra, phất tay ra hiệu với mấy tên còn lại, cười khan một tiếng liên tục lùi về sau.

Hạ Quân Bình bước về trước hai bước, đám cướp kia lại giống như đàn chim bị giật mình, lập tức chạy tán loạn.

Thấy vậy Hạ Quân Bình vươn tay, mất hứng lắc đầu, xoay người nhảy lên xe ngựa lại.

Trác Vân trong bộ đồ nam, thấy Hạ Quân Bình lên thì liếc nhìn hắn một cái. Lưu nhị thiếu nghiêng người dựa vào vách xe, thỉnh thoáng lại nhìn trộm Trác Vân, ánh mắt ôn hòa. Hạ Quân Bình thấy vậy bèn ngồi vào giữa Trác Vân và Lưu nhị thiếu, chắn tầm mắt của Lưu nhị thiếu.

Đã bốn năm năm trôi qua, không chỉ có Hạ Quân Bình trở thành một thiếu niên anh tuấn, Trác Vân cũng dần dần nẩy nở, tỏa ra ánh sáng bức người, dù mặc đồ nam cũng khó giấu được vẻ đẹp rực rỡ của mình. Người không biết nàng là nữ, sẽ chỉ cảm thán tiểu tử này thật tuấn tú, nhưng cũng có những người biết rõ nàng là nữ tử như Lưu nhị thiếu.

Hạ Quân Bình cảm thấy, Lưu nhị thiếu có ý với Trác Vân, để Lưu nhị thiếu không nhìn chằm chằm Trác Vân nữa, Hạ Quân Bình không thể không tìm chuyện để nói với Lưu nhị thiếu, “…….. Nghe nói Đại thiếu gia của quý phủ bị té ngựa hồi đầu năm, chậc chậc, xui xẻo quá…….”

Việc hai thiếu gia nhà họ Lưu không hòa thuận là việc không ai không biết ở Ích Châu, mấy năm trước, Lưu đại thiếu phái người giật dây dân chạy nạn đi cướp đội buôn do Lưu nhị thiếu dẫn đi, bị Trác Vân phá vỡ kế hoạch, sau đó được Trác Vân cảnh báo. Nay, Lưu đại thiếu lại bất ngờ té ngựa gãy chân, nếu nói không do Lưu nhị thiếu làm, Hạ Quân Bình nhất định không tin.

Lưu nhị thiếu lại như không nghe ra ẩn ý trong lời Hạ Quân Bình, thản nhiên đáp, “Đúng vậy, nếu đại ca khỏe mạnh như thường, ta sẽ không phải khổ sợ tự mình giao hàng thế này, còn phiền Hạ công tử và Phương cô nương giúp đỡ. Nếu không có hai người, chắc chắn ta sẽ không bình yên qua được đoạn đường này.”

Lưu nhị thiếu vốn chỉ nói với ông chủ Tống mượn Trác Vân, không ngờ Hạ Quân Bình biết được cũng đòi đi theo vì không yên tâm để Trác Vân đi một mình với tên Lưu nhị thiếu lòng dạ khó lường này. d. đ lquy.wgd#4on Hạ Quân Bình nghĩ, Lưu nhị thiếu ngoài mặt thì nho nhã lịch sự, nhưng thực tế lại là kẻ hung ác, vô liêm sỉ, nếu hắn thật sự có ý với Trác Vân, không chừng sẽ dùng thủ đoạn âm hiểm gì đó.


‘Nha đầu Phương Trác Vân kia mặc dù giỏi võ, nhưng rốt cuộc là một nha đầu ngốc chưa từng trải, nếu bị Lưu nhị thiếu lừa thì phải làm sao ?!’ Hạ Quân Bình nghĩ.

Lưu nhị thiếu có vẻ ngoài không tệ, lại luôn tỏ vẻ nho nhã, dịu dàng trước mặt Trác Vân, trong thành Ích Châu không ít cô nương mê hắn, Hạ Quân Bình tự cho mình phải có nhiệm vụ bảo vệ không để Phương Trác Vân bị hắn quyến rũ.

Hạ Quân Bình ngắm Trác Vân đang lệch đầu ngủ, thấy nàng hơi cau mày, định đưa tay vuốt phẳng nó ra, vừa vươn tay, chợt nhớ tới Lưu nhị thiếu đang nhìn chằm chằm bên cạnh, bèn cố nhịn, chỉ vỗ nhẹ lên đầu nàng, dịu dàng nói, “Nếu khó nằm thì dựa lên người ta đi.”

Trác Vân mơ màng “Ừ” một tiếng, nhưng vẫn không nhúc nhích. Hạ Quân Bình thấy vậy, rốt cuộc không nhịn được đưa tay đẩy đầu nàng đặt lên vai mình, xong nghiêng đầu cười cười với Lưu nhị thiếu, vẻ mặt đắc ý.

Mặt Lưu nhị thiếu hơi cương một tí, gượng cười, cúi đầu không nhìn hai người.

Đoàn người bình yên đến Hồng Thành đất Yến, Lưu nhị thiếu vội vàng đi làm ăn, Trác Vân và Hạ Quân Bình thì đi dạo chung quanh.

Trác Vân và Hạ Quân Bình đi lần này không chỉ vì hộ tống Lưu nhị thiếu, chủ yến vẫn là nghĩ đến đất Yến tìm chút gì đó hay ho quý hiếm về làm quà cho ông chủ Tống.

Mấy năm nay, Tống Duệ Văn làm ăn thuận buồm xuôi gió, chỉ mấy năm đã mở thêm bốn nhà Đồng An Đường ở Ích Châu, có khuynh hướng trở thành hiệu thuốc lớn nhất ở đó.

Tống Duệ Văn tuổi còn trẻ đã tự mình lập nên một sản nghiệp lớn như vậy, người lại nho nhã tuấn tú, hơn nữa trên không có phụ mẫu dưới không có huynh đệ tỉ muội, cô nương nào gả vào sẽ là chủ mẫu làm chủ gia đình. Mối tốt như vậy có đốt đèn lồng cũng khó tìm, nên trong thành Ích Châu không biết có bao nhiêu nhà muốn chọn Tống Duệ Văn, mỗi ngày người tới cửa làm mai nhiều tới mức sắp đạp phá cổng nhà. Đến tháng trước, rốt cuộc nhờ Nhạc thần y nổi tiếng trong thành làm mai mới kết duyên với nữ nhi của ông chủ Hàn cửa hàng bạc Long Phượng.

Ông chủ Tống thành thân tất nhiên không phải chuyện đùa, là tiểu đệ của ông chủ Tống, Trác Vân và Hạ Quân Bình quyết định phải tặng quà to. Nhưng hai người dạo khắp Ích Châu vẫn không tìm thấy món nào vừa lòng, bèn bàn bạc, quyết định đến đất Yến thử vận may, đúng lúc Lưu nhị thiếu cần đến đất Yến giao hàng, hai người mới quyết định hộ tống luôn.


Hồng Thành tuy không phồn hoa bằng Ích Châu, nhưng nơi này thuộc quyền của Yến vương, có rất nhiều thương nhân Tây Bắc đến mở tiệm, chủng loại hàng hóa hoàn toàn khác với Ích Châu, có hương liệu của Ả Rập, Nhân sâm, ngà voi, sừng tê giác, các loại đá quý của châu Âu, những thứ rất hiếm thấy ở Ích Châu.

Trác Vân và Hạ Quân Bình đã quen đường, tất nhiên biết phải đến đâu tìm đồ, đi một lát đã đến Trân Bảo Lâu. llexqu,[email protected] Hai người mặc dù ăn mặc giản dị, nhưng quần áo trên người đều được may từ loại vải tốt nhất trong cửa hàng nhà họ Lưu, người làm trong Trân Bảo Lâu đã gặp qua nhiều người, mắt nhìn người không tệ, biết hai người là khách quý, lập tức chào đón ân cần, nhiệt tình hỏi “Hai vị muốn mua gì? Hôm qua tiệm mới nhập một lô hàng từ châu Âu, có hồng ngọc thượng hạng và hương liệu, hai vị có muốn xem thử không ạ?”

Hạ Quân Bình khí phái vung tay lên, “Lấy hết ra cho ta xem thử!” Bình thường Hạ Quân Bình không tiêu xài phung phí, ăn mặc cũng không xa xỉ, nên để dành được không ít bạc.

Người làm thích nhất là gặp được khách hàng hào phóng như vậy, vừa cười lấy lòng vừa xoay người vào nhà trong ôm ra mấy hộp đựng đồ tinh xảo làm từ gỗ đàn, rồi cẩn thận mở ra hộp đầu tiên, bên trong là một bộ trang sức bằng hồng ngọc. Trang sức của châu Âu và Đại Chu khác xa nhau, thích dùng ngọc lớn, từng viên hồng ngọc lớn đỏ tươi, tỏa ra ánh sáng hoa lệ.

Vừa thấy bộ trang sức hô hấp của Hạ Quân Bình bỗng chậm lại, ánh mắt không tự chủ ngắm nhìn đôi môi đỏ mọng của Trác Vân. Trác Vân có da trắng hơn tuyết, môi đỏ mọng, mắt đen, tuy khác hẳn với vẻ thanh nhã của nữ tử triều Đại Chu, nhưng đối với Hạ Quân Bình lại là một loại hấp dẫn cực mạnh. Hạ Quân Bình lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt dù không xoa phấn vẫn tỏa sáng của Trác Vân, nghĩ thầm rốt cuộc đôi môi đỏ mọng này và hồng ngọc trong hộp cái nào đỏ hơn.

“Ta mua cái này!” Hạ Quân Bình chưa hỏi kỹ giá tiền đã lên tiếng muốn mua. Người bán nghe vậy lập tức hớn hở nói, “Ngài thật có mắt nhìn, trang sức hồng ngọc tốt như vậy không phải dễ kiếm đâu! Tiểu nhân làm trong tiệm này hai năm mà tổng cộng chỉ thấy đúng hai bộ! À, còn có những cái này….” Người bán vội vàng mở những hộp gỗ còn lại ra, liến thoắng giới thiệu.

Trác Vân bất đắc dĩ liếc Hạ Quân Bình một cái, vỗ vai hắn nói nhỏ, “Bộ trang sức lớn thế này, ít nhất cũng phải hai trăm lượng, trong tay ngươi có nhiều tiền vậy sao?” Hơn nữa, ông chủ Tống là nam nhân, tặng trang sức có phải không được thỏa đáng lắm không?!

Hạ Quân Bình cẩn thận nâng chiếc hộp lên ngắm nhìn, cười nói, “Tất cả bạc của ta dư sức mua bộ này!” Dù không đủ, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp mượn tạm, Trụ Tử đại ca cũng có không ít tiền!

Trác Vân thấy vẻ mặt thiết tha của Hạ Quân Bình thì biết mình khuyên không được, cũng lười quan tâm nữa, cúi đầu nhìn những món bên cạnh.

Không chỉ ông chủ Tống sắp thành thân, đại ca nàng cũng đến tuổi rồi, phải chuẩn bị trước một ít, tránh sau này luống cuống. Trác Vân vừa nghĩ vừa đưa món đồ mình chọn cho người bán. Người bán cười toe toét nhận lấy gói lại.

Trác Vân đang vui vẻ chọn, chợt nghe thấy một giọng nữ cao vang lên từ sau lưng, “Bộ trang sức này không tệ, ta lấy nó!”

Trác Vân khẽ nhíu mày, chợt nghe Hạ Quân Bình nói với giọng không vui, “Ta mua nói rồi!”

Người bán khom lưng, áy náy nói, “Thật xin lỗi tiểu thư, bộ trang sức này đã được vị khách kia mua. Nếu tiểu thư muốn, không bằng hãy xem thử những bộ này, ở đây còn rất nhiều bộ đều từ châu Âu xa xôi chở về, đừng nói Hồng Thành, ngay cả khắp đất Yến cũng khó mà kiếm được hàng tương tự đó!”


Thiếu nữ kia giận nói, “Bản tiểu thư thích bộ này, ngươi dám không bán cho ta, chờ coi ta có phá nát cửa tiệm của các ngươi hay không!”

Giọng điệu điêu ngoa tùy hứng như vậy, chín phần là thiên kim tiểu thư nhà quan nào đó, bằng không, không thể vừa mở miệng đã muốn phá nát cửa tiệm nhà người ta.

Trác Vân không muốn gây rắc rối ở đất Yến, bèn thở dài, đang định khuyên Hạ Quân Bình, không muốn Hạ Quân Bình lại trỗi tính thiếu gia lên thì Hạ Quân Bình đã cau mày, lạnh lùng nói “Thật lớn lối! Không ngờ trong Hồng Thành lại có kẻ hống hách không nói lý như vậy, vừa há miệng đã đòi phá nát cửa tiệm nhà người ta, ngươi cho rằng cả Hồng Thành là nhà ngươi?”

Thiếu nữ kia được nuông chiều từ nhỏ, kiêu căng thành thói, không ngờ trong Hồng Thành nho nhỏ này lại có kẻ dám cãi lời mình, lập tức giận tái mặt, quan sát thấy Hạ Quân Bình chỉ ăn mặc kiểu bình thường, lại lộ ra vẻ uy nghiêm khó nói thành lời, khiến nàng ta càng không thích, chỉ vào Hạ Quân Bình nói với đám hộ vệ sau lưng, “Bắt tên láo xược này lại cho ta, rạch mắt hắn, xem hắn có còn dám vô lễ với bản tiểu thư nữa không!”

Trác Vân kinh hãi, lập tức xoay người kéo tay Hạ Quân Bình định bỏ chạy, không ngờ những hộ vệ kia lại làm lơ trước mệnh lệnh của thiếu nữ kia, trong đó có một hộ vệ cao gầy liếc Hạ Quân Bình một cái rồi nói “Đại nhân lệnh thuộc hạ bảo đảm an toàn của tiểu thư, ngăn không cho tiểu thư gây chuyện. Nếu đại nhân biết chúng thuộc hạ đánh người lung tung, đại tiểu thư có người che chở không phải sợ, nhưng chúng thuộc hạ sợ là không thoát khỏi tội.”

Vị tiểu thư kia tức giận đến mức run rẩy cả người, hung hăng dậm chân, chỉ tay vào hộ vệ đó nói, “Được! Được! Đừng cho là ta không biết các ngươi đều xem thường ta! Cho rằng nữ nhân kia vào cửa nhà họ Ngô ta là ta không được ai thương nữa, không tự xem lại xem ả ta là thứ gì, một quả phụ cũng dám mơ tưởng được vào cửa nhà họ Ngô! Hừ! chờ ta đón tổ mẫu về, đến lúc đó sẽ cho các ngươi đẹp mặt….”

Trác Vân nghe ra vị tiểu thư này có vẻ gia thế không nhỏ, sợ rước lấy phiền phức, thừa dịp nàng ta chửi mắng những hộ vệ kia, thì vội vàng kéo Hạ Quân Bình chạy ra ngoài. Hạ Quân Bình không chịu buông cái hộp trong tay xuống, nhanh chóng móc ngân phiếu ra ném cho người bán, rồi chạy theo Trác Vân.

Vị đại tiểu thư kia mắng thật lâu, nhưng một đám hộ vệ đều lười phản ứng, khiến nàng ta càng giận, rốt cuộc dậm chân một cái xoay người lao ra cửa. Bọn hộ vệ vội vàng đuổi theo.

Tên hộ vệ vừa lên tiếng lúc nãy dừng bước nhìn theo bóng lưng Trác Vân và Hạ Quân Bình một hồi, cau mày, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

“Lão Bát còn nhìn gì nữa, mau đuổi theo thôi!”

Lão Bát đáp lời, nhưng vẫn không động, cho đến khi Trác Vân và Hạ Quân Bình biến mất trong đám người, hắn mới do dự lộn lại về Trân Bảo Lâu, hỏi người làm kia, “Ngươi có biết hai tiểu ca vừa rồi tên gì không?”

Người làm lắc đầu nói, “Hai tiểu công tử kia hình như là người buôn bán dược liệu từ Ích Châu tới, họ đã tới đây mấy lần rồi, nhưng tiểu nhân không biết tên của họ.”

“Người buôn bán?” Lão Bát nhíu mày, lẩm bẩm, “Sao khuôn mặt giống…..”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui