Trụ Tử kinh ngạc nói không ra lời, Trác Vân che miệng cười, nhìn Thạch Đầu. Thạch Đầu lập tức kích động, nhảy người lên muốn đẩy đứa nhỏ đang ôm đùi Trụ Tử ra. Đứa nhỏ kia cứ đinh ninh rằng Trụ Tử là người có võ công cao cường, liều chết không chịu buông tay, vừa gào thét vừa lau nước mắt nước mũi lên người Trụ Tử. Ba đứa nhỏ còn lại thấy vậy, sững người một chút, rồi cũng chợt nhào tới, chia nhau túm lấy ống quần của Trụ Tử.
Thạch Đầu tức đến run người, nghiến răng nói, “Tiện dân! Không biết xấu hổ! Tiện dân! Không biết xấu hổ.... ...
Lúc đầu Trác Vân còn đứng một bên xem cuộc vui, nghe một hồi thấy Thạch Đầu cứ lặp đi lặp lại một câu này, không nhịn được, hất cằm nói với Thạch Đầu, “Bộ ngươi không còn lời nào khác để mắng người hay sao?” Tên nhóc nhà giàu này thật vô dụng, cả chửi người cũng không biết!
Thạch Đầu nghe vậy, đỏ mặt, nghĩ trong chốc lát, cuối cùng nặn ra bốn chữ, “Mất mặt xấu hổ! Tiện dân! Mất mặt xấu hổ!”
Trác Vân cười ha ha.
Lúc này, rốt cuộc Trụ Tử đã hoàn hồn lại, vừa giãy giụa vừa nói to, “Các ngươi làm gì vậy? Mau buông ra, ta không biết gì hết, mau buông ra! Nhà ta rất nghèo, cả cơm cũng ăn không đủ no, làm gì có tiền nuôi các ngươi, mau buông ra!”
Trụ Tử thấy mấy thằng nhóc này hợp lực đánh Thạch Đầu nên không có ấn tượng tốt gì, nếu không do thấy bọn chúng còn nhỏ, sợ rằng đã xông lại đánh người, sao có thể dẫn bọn họ về nhà.
Nhưng mấy đứa nhỏ này không giống Thạch Đầu, bọn chúng lăn lộn trong thành nhiều năm, gần như là lưu manh, người thành thật như Trụ Tử làm sao đối phó nổi. Bọn chúng vừa túm ống quần Trụ Tử không buông, vừc khóc gào, tất cả đều có vẻ không đạt được sẽ không bỏ qua.
Thạch Đầu trừ mắng mấy câu kia, chỉ biết túm bọn nhỏ hất ra. Thạch Đầu có lẽ đánh nhau thì giỏi nhưng gỡ người ra lại không được như ý, cố hết sức, đổ mồ hôi cả người, vẫn không thể kéo mấy đứa nhóc này ra, giận đến mức dậm chân.
“Nhị nha! Ngươi còn cười? Không mau tới giúp một tay!” Trụ Tử thấy Trác Vân đứng bên cạnh cười hả hê, vừa nóng vừa giận, hô cứu mạng. Trác Vân thấy thật sự không được, mới nhịn cười, nhìn xung quanh một vòng, rồi thong thả đi tới góc tường, nhặt một cục gạch lên, bước tới chỗ Trụ Tử.
Mấy đứa nhóc thấy vậy, tiếng gào hơi nhỏ lại, nhưng vẫn không chịu buông tay, vừa nhìn Trụ Tử với ánh mắt mong đợi vừa chú ý từng cử động của Trác Vân.
“Đập chết bọn chúng đi!” Thạch Đầu nghiến răng nói, lui người về sau mấy bước, nhưng trong mắt lại lộ vẻ không nỡ. lhe quý /.đoen Vừa nãy tuy Thạch Đầu cũng đánh bọn nhóc này tan tác, nhưng tay chân Thạch Đầu lèo khèo, không có bao nhiêu lực, cùng lắm là cho bọn nhóc ăn chút đau khổ, nhưng cục gạch trong tay Trác Vân lại rất cứng, đập xuống một cái, không chết cũng phải bị thương nặng.
Trác Vân ngồi xổm bên cạnh Trụ Tử, hất hất cục gạch trong tay, vẻ mặt ôn hòa nói với bọn nhóc, “Ngoan, mau buông ra, nếu không tỷ tỷ sẽ không nương tay đâu!”
Bọn nhóc lăn lộn đã lâu, có bản năng chọn lợi tránh hại trong người, nên mới không chút sợ hãi ôm lấy đùi Trụ Tử, nhưng Trác Vân với khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, lại khiến bọn nhóc có một cảm giác lạnh lẽo chưa từng có, khiến bọn nhóc không dám mở miệng cầu xin.
Bọn nhóc ngẩng đầu nhìn Trụ Tử, hơi thả lỏng tay, nhưng vẫn không cam lòng buông ra hẳn. Trụ Tử nhân cơ hội túm lấy ống quần mình nhảy ra ngoài, nói to, “Đã bảo mà không nghe, nhất định phải chờ cầm gạch lên mới chịu!”
Đứa nhỏ lớn tuổi nhất trong bọn nhìn Trụ Tử với cặp mắt rưng rưng nói “Hảo hán, bọn ta không cần ngài nuôi, bọn ta tự nuôi mình, bọn ta còn có thể hiếu kính sư phụ!”
“Các ngươi hiếu kính sư phụ?” Trác Vân cười, “Hiếu kính như thế nào? Đi ăn trộm giống như trước kia, hay là hợp lại bắt nạt những đứa ăn xin nhỏ hơn? Có thấy xấu hổ không hả?”
Đứa nhóc kia nhụt chí, cắn răng không nói.
“Hơn nữa.......” Trác Vân bỏ viên gạch trong tay xuống, vỗ vỗ tay đứng lên, híp mắt nhìn bọn nhỏ nói, “Các ngươi thật không có mắt, lạy sư phụ cũng lạy sai người, không thấy chính chủ ở đây sao?”
Bọn nhóc chưa kịp hiểu, Thạch Đầu đã nhảy dựng lên, “Sư phụ sẽ không nhận mấy tiểu quỷ này làm đồ đệ chứ? Không được, ta không đồng ý!” Tuy Nhị Nha nhỏ hơn nửa tuổi hơn, lại còn luôn khinh thường mình, động một chút là quát lớn, nhưng, nhưng.... ... Ôi, dù sao cũng không được!
“Nhị nha! Ngươi không thể nhận bọn chúng làm đồ đệ!” Thạch Đầu sốt ruột hô to, nhìn chằm chằm bọn nhóc với vẻ căm giận, hận không thể nhặt cục gạch lên đập bể đầu bọn nhóc.
“Hả?” Trác Vân nghiêng đầu nhìn Thạch Đầu, cười híp mắt nói, “Ta không nhận bọn chúng, vậy ngươi nhận? A, cũng được, dù sao bốn người hợp lại cũng không đánh lại ngươi, nên ngươi đủ tư cách làm sư phụ của chúng. Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, lỡ một ngày nào đó trò giỏi hơn thầy, nói không chừng sẽ gặp xui xẻo đó! Có điều, chỉ sợ chúng không chịu ngươi thôi!”
“Hừ.......” Thạch Đầu lặp tức mắc câu, “Chỉ dựa vào mấy tên....... Tiểu quỷ này cũng dám so với ta? Lạy tiểu gia làm sư phụ đã là phúc tu tám đời của bọn chúng, còn dám có ý kiến?” Thạch Đầu vừa nói vừa chống nạnh trừng bọn nhóc dưới đất, ra vẻ ai dám nói không sẽ cho kẻ đó biết tay.
Bọn nhóc trợn to mắt, không dám lên tiếng, lại nhìn Trác Vân mấy lần, tựa hồ cảm giác bái một tiểu cô nương ốm tong teo như Trác Vân làm sư phụ còn không bằng bái Thạch Đầu, vì vậy, bốn đứa nháy mắt ra hiệu với nhau, đồng thời hướng về phía Thạch Đầu hô, “Bái kiến sư phụ....”
Lúc này Thạch Đầu mới hài lòng, phất tay nói, “Vậy còn được! Rồi, các ngươi đi đi!”
Bọn nhóc choáng váng.
Trác Vân bèn nhắc nhở Thạch Đầu, “Ngươi làm sư phụ vậy đó hả? Ta dạy ngươi như vậy sao?”
Thạch Đầu nhướng mày, trợn to mắt, hung hăng nhìn Trác Vân chằm chằm, “Chẳng lẽ ngươi định ném ta đến nơi này sống với bọn chúng? Ta không thích sống với bọn chúng, ta muốn về nhà! Nha đầu xấu xí ngươi có phải đã muốn ném ta đi từ lâu nên mới cố ý gạt ta làm sư phụ của bọn họ? Hừ, ta không mắc mưu đâu!” Thạch Đầu vừa nói, vừa chạy vội tới bên cạnh Trác Vân, níu chặt cánh tay nàng không buông.
Trác Vân liếc Thạch Đầu một cái, không nói lời nào. Thạch Đầu phồng má nhìn Trác Vân chằm chằm, vẻ mặt vừa khẩn trương lại uất ức.
Trác Vân đột nhiên cảm thấy nàng không hiểu ‘sói con’ này nữa. không thể nghi ngờ rằng Thạch Đầu rất thông minh, có lẽ lưu lạc bên ngoài không lâu, nên vẫn giữ cái tính Đại thiếu gia, nhưng Thạch Đầu thật sự ngây thơ đến như vậy sao? Trác Vân rất nghi ngờ, có phải tên nhóc này này đang giả vờ ngây thơ, để bọn họ buông lỏng đề phòng hay không. d.đđ lllê quý ?đôn Hành động níu chặt tay nàng không buông như vậy, rõ ràng chỉ có người ngốc như đại ca nàng mới làm được thôi!
“Sư phụ?” Thạch Đầu thấy Trác Vân không để ý tới mình, vẻ mặt càng thêm nặng nề, ánh mắt nhìn Trác Vân rất phức tạp, có vẻ muốn nói lại thôi.
Rốt cuộc Trụ Tử nhìn không được, mở miệng nói, “Thạch Đầu đừng nói bậy, Nhị nha sao lại ném ngươi trong thành chứ?! Nhị nha nói giỡn thôi! Đúng không, Nhị nha?” Trụ Tử vừa nói vừa lặng lẽ đẩy Trác Vân một cái, mắt nháy liên tục, cứ như bị rút gân.
Trác Vân cười với Thạch Đầu, ‘dịu dàng’ nói, “Giỡn thôi, đừng xem là thật.”
Thạch Đầu run run một chút, nhếch miệng cười gượng hai tiếng, không nói gì, nhìn lướt qua bọn nhóc, trong mắt toàn là vẻ ghét bỏ.
“Các ngươi......” Trác Vân cau mày nói với bốn đứa nhỏ kia, “Sư tổ và sư phụ các ngươi còn có việc phải làm, các ngươi cứ ở trong thành đợi đi, chờ sư phụ các ngươi rảnh, sẽ trở lại dạy các ngươi mấy chiêu.”
Bốn đứa nhóc kia mím môi hỏi, “Vậy khi nào sư phụ sẽ rảnh?”
Thạch Đầu hừ một tiếng, không vui nói, “Hỏi nhảm nhiều chi?! Có biết cái gì gọi là ‘Tôn sư trọng đạo’ hay không? Lúc nào ta rảnh, đến phiên các ngươi chen miệng sao? Cho rằng ta giống các ngươi, nhàn rỗi cả ngày không có việc gì làm à? Ta rất bận!” Thạch Đầu vừa nói vừa ưỡn ngực, giọng rất tự nhiên, giống như mình thật sự bận hơn cả Tri huyện chứ chẳng chơi.
Bọn nhóc biết sẽ không chiếm được lời hứa chắc chắn từ Thạch Đầu, lại không dám đi chọc Trác Vân, bèn chuyển ánh mắt cầu cứu sang Trụ Tử. Trụ Tử thấy nhức đầu, dằn lòng quay đầu sang hướng khác, nhỏ giọng lầm bầm, “Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta không có tiền nuôi bọn nhóc các ngươi đâu!”
Bọn nhóc thấy ngay cả Trụ Tử cũng không chịu dẫn bọn chúng đi, rất thất vọng, nhưng không dám dây dưa nữa, đành hậm hực tránh sang một bên. Trác Vân phất tay một cái, an ủi, “Các ngươi cứ đợi trong thành đi, nói không chừng một ngày nào đó chúng ta sẽ dời vào thành sống.”
Bọn nhóc cười khan gật đầu, nhận ra, trong ba người, Trác Vân mới là người làm chủ, bèn nịnh nọt nàng vài câu. Trác Vân vui vẻ nghe xong, vung ống tay áo lên, trở về nhà với Thạch Đầu và Trụ Tử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...