Trần Yến mang theo Trần Ngư tới bờ biển là để nhặt ốc biển, chỉ là tiểu muội ngày càng trầm lặng hơn kể từ khi tỉnh lại sau khi xảy ra chuyện từ ba ngày trước, gọi thì nàng nhìn ngươi, ăn cơm liền ăn cơm, rất ít khi nói chuyện, cha nương lo lắng nên bảo nàng ấy đưa tiểu muội đi chơi, kết quả vẫn như vậy, không khỏi thở dài một tiếng.
Nghe thấy Trần Yến thở dài, Trần Ngư cũng cạn lời, nàng có thể tiếp thu sự thật là mình đã trọng sinh, nhưng thật sự không thể tiếp thu chuyện nguyên chủ bị gia gia ruột của mình đẩy ngã rồi đụng đầu vào tảng đá nên mới chết.
Gia gia kiểu gì mà lại nhẫn tâm đến thế!! ! ! ! ! Chuyện này chỉ thoáng qua trong đầu Trần Ngư, nguyên nhân cụ thể là gì thì nàng không rõ, chỉ biết chuyện này trở thành kiêng kị tại Trần gia, ai cũng không nhắc đến.
Mặc kệ là vì lí do gì thì Trần Ngư đối với người gia gia này thực sự không có nửa điểm ấn tượng tốt.
Trần Yến mười tuổi đã trải qua lễ rửa tội của gió biển, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, hai mắt to tròn sáng ngời hữu thần, lộ ra tuổi trẻ lanh lợi.
Nàng ấy nhìn thấy muội muội cúi đầu, một chút tinh thần đều không có, lôi kéo tay nàng dỗ dành nói: “Mấy ngày nay muội đang nghĩ cái gì thế, một câu cũng không nói, giống như biến thành người khác vậy.
Đúng rồi, về nhà tỷ xào ốc biển cho muội ăn…”Đối mặt với một bé gái mười tuổi mở miệng đều hô một tiếng tỷ, Trần Ngư cảm thấy đầu đổ mồ hôi lạnh, không nói nên lời mà chỉ biết nhìn trời.
Hai người nắm tay đi về, xách theo thùng gỗ nhỏ bị thủng, còn chưa về tới nhà liền thấy phía trước có một phụ nhân thân hình thon dài đi tới, trên mái tóc của đối phương cắm một cái mộc trâm, diện mạo khá xinh đẹp, tiểu Ngư biết đó là Chu thị, đại bá mẫu của mình, cùng tuổi với nương nàng Lâm thị- Xuân Nương.
“Ăn ăn ăn, chỉ biết mỗi ăn, heo trong nhà còn chưa cho ăn mà còn muốn ăn gì hả?”Chu thị thấy ốc biển trong thùng gỗ nhỏ liền lên tiếng quở trách, cuối cùng nói một câu: “Giữ lại cho ta một chút… Đừng có mà ăn hết!”“Phốc…,” Thình lình nghe được một câu này, khiến Trần Ngư nhịn cười không được, này đúng là hiếm thấy mà!“Ồ, Tiểu Ngư, vết thương tốt hơn rồi đúng không, mấy ngày nay nhìn ngươi suốt ngày mất hồn mất vía, bá mẫu còn tưởng ngươi không muốn trở về cơ đấy? Hồi hồn là được rồi, nhớ phụ tỷ ngươi dọn dẹp việc vặt ở trong nhà, đừng có mà trộm lười biếng, nghe lọt tai không hả?” Không có vẻ mặt buồn bực xấu hổ mà chỉ là tư thái trưởng bối đoan trang giáo huấn.
“Bá mẫu, Tiểu Ngư mới tỉnh lại thôi, có việc gì mình con làm là được rồi.
” Trần Yến mặt đầy tươi cười, hoàn toàn không vì đối phương không khách khí mà tức giận.
“Hừ!” Chu thị lườm nàng một cái, sau đó lắc mông rời đi.
“Tiểu Ngư, muội đừng tức giận, đại bá mẫu không phải người xấu, chỉ là hơi độc miệng một chút.
” Trần Yến sợ Trần Ngư nghĩ nhiều nên liền giải thích.
“Ừm!” Trần Ngư tuy rằng gật đầu, nhưng trong lòng nhịn không được thì thầm: này còn không phải người xấu, chẳng lẽ là người tốt sao? Chu thị này miệng quá độc, ngôn ngữ xảo quyệt, ngữ khí hung dữ, còn tính là tốt, người Trần gia này đầu óc đều không bình thường.
Trần Ngư xoa trán, vì tương lai của mình mà lo lắng.
“Tỷ,” Nhìn nàng đang đem ốc biển đã nấu chín đập ra, Trần Ngư mang theo tâm lý ấm ức rất lâu hô một tiếng, thanh âm giòn tan nói: “Vì sao phải nấu chín rồi mới đập vỡ vậy? Để sống đập vỡ ra không phải càng ăn ngon sao?” Muối thành ốc muối, ăn với cơm là mỹ vị đó!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...