Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ


Chương 189
Diệp Vãn Tình chậm rãi đến bên cạnh lão phu nhân, rũ mi mắt, tao nhã nhún gối hành lễ: “Thế tử”
Ánh đèn lồng hắt lên người nàng một quầng sáng vàng nhạt khiến nàng thêm phần dịu dàng, mái tóc đen mềm mại phản quang, bóng mượt như một thước tơ lụa thượng hạng, mi dài khẽ khàng rủ xuống như cánh hồ điệp, đẹp không sao tả xiết.

Tuy khuôn mặt nàng bị lụa mỏng che khuất, nhưng tấm lụa mỏng đó không thể che hết phong hoa của nàng, mỹ nhân ở dưới ánh đèn, nửa mặt che khăn, tư thái càng thêm linh lung mờ ảo.

Ánh mắt của Cố Thừa Duệ lóe lên, trong phút chốc có chút thất thần, trong đầu hắn chợt hiện ra hình ảnh của Diệp Vãn Tình trước năm mười bốn tuổi.

Khi đó nàng còn chưa lớn, còn chưa nảy nở mà đã xinh đẹp khó ai sánh bằng.

Nếu như nàng không bị hủy dung…
Nghĩ đến đây, hình ảnh Diệp Vãn Tình điêu ngoa xấu xí trong tiệc sinh thân của hắn hai năm trước lại hiện ra, kéo theo vô số hình ảnh khác.

Trong nháy mắt mọi niệm tưởng của hẳn đều tan biến như mây khói, ánh mắt nhìn Diệp Vãn Tình chỉ còn lại chán ghét.


Nhưng rất nhanh đã bị hản giấu đi.

Cố Thừa Duệ nở nụ cười, giọng ấm áp, đưa tay muốn đỡ Diệp Vãn Tình dậy: “Diệp tiểu thư đừng đa lễ, giữa ta và nàng không cần phải khách sáo như thế”
Diệp Vãn Tình nhanh nhẹn tránh đi, không để ý đến đôi tay đang đưa ra của Cố Thừa Duệ.

Nàng đứng thẳng người dậy, nhìn thẳng vào mắt hẳn, khe khẽ gật đầu: “Tạ thế tử, nhưng lễ không thể bỏ”
Cố Thừa Duệ tự nhiên thu tay lại, ánh mắt cưng chiều nhìn nàng, trong giọng nói có bất đắc dĩ và dung túng: “Diệp tiểu thư tri thư đạt lễ, nhưng trước mặt ta thì không cần phải như vậy, ta là vị hôn phu của nàng”
Diệp Vãn Tình im lặng không nói, khóe môi ở dưới khăn lụa câu lên một vòng cung lạnh bạc.

Rất nhanh thôi, ngươi sẽ không còn là vị hôn phu của †a nữa.

Thấy không khí không đúng lắm, lão phu nhân liền vội cười nói: “Thôi được rồi, hai người còn định đứng đây bàn chuyện lễ nghĩa đến khi nào.


Tình nhi nhà ta rất coi trọng lễ nghĩa nên không khỏi có chút cứng nhắc, thế tử chớ để bụng.

Cố Thừa Duệ cười lắc đầu: “Không sao”“
Đào di nương thấy thời cơ đến thì vội đấy Diệp Dương lên trước, cười nói: “Đến giờ rồi, nhị thiếu gia, ngài mau dẫn thế tử về bàn đi”
Lão phu nhân gật đầu cười: “Đúng vậy, Dương nhỉ, cháu dẫn thế tử đi đi”
Diệp Dương hơi ưỡn ngực, cố tỏ ra trầm ổn nhưng vẫn có chút vụng về lóng ngóng, hẳn đưa tay nói: “Thế tử, mời đi bên này.

Vì trong sân toàn nữ quyến nên không thích hợp để nam tử đến gần, vậy nên bàn dành cho Cố Thừa Duệ ở vị trí hơi cách xa các bàn khác, dùng một tấm bình phong ngăn cách với các bàn tiệc của nữ quyến, đại lão gia đã sớm ngồi chờ bên đó.

Đợi Cố Thừa Duệ đi rồi, lão phu nhân muốn kéo tay Diệp Vãn Tình răn dạy nàng mấy câu, nhưng thấy hoàn cảnh xung quanh không thích hợp thì lại thôi.

Diệp Vãn Tình làm như không phát hiện ý định của lão phu nhân, nàng ra hiệu cho Hải Đường, chỉ trong chốc lát đã thấy từng nha hoàn nối đuôi nhau bê thức ăn tiến vào.

Vì biểu hiện của Cố Thừa Duệ nên trong đám người đến thăm dò đã âm thầm tự định lại quan hệ của hai phủ Diệp – Vương, vậy nên các vị phu nhân trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều.

Rất nhiều người đến lôi kéo làm quen, bắt chuyện với lão phu nhân.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui