Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ
Chương 134
Nhưng đại tiểu thư…”
Nhược Tuyết: “Kim Bích!”
Diệp Vãn Tình nghe xong thì chẳng mảy may lo lắng, nàng cười khẽ, ý cười lại chẳng tới đáy mắt, không chút yếu thế nhìn thẳng đại phu nhân: “Cái này thì bá mẫu không thể trách Tình nhi được, trước khi Tình nhi đi tam muội vẫn còn là một nha hoàn tam đẳng trong viện của ta.
Thế mà vừa trở về đã nói mình thành tam tiểu thư Diệp phủ? Chuyện lớn như vậy, làm sao Tình nhi có thể tin lời một nha hoàn nói? Khế ước bán thân của tam muội còn ở trong tay ta đấy”
Dừng một chút, Diệp Vãn Tình lại ung dung nói tiếp: “Huống hồ…nơi đây là Hải Đường viện của ta, là viện tử ở nhị phòng.
”
Ngụ ý, nơi này là nhị phòng, bà là đại phu nhân ở đại phòng, có quyền gì mà nhúng tay vào?
Sắc mặt của đại phu nhân chìm xuống, khóe mắt nheo lại, bà ta cười lạnh: “Ý ngươi là ta duỗi tay quá dài?”
Bởi vì không thể sinh nở nên đại phu nhân mới bất đắc dĩ phải gả cho đại lão gia, trong lòng bà ta luôn coi khinh cái Diệp phủ nhỏ bé này.
Từ khi gả đến đây, quyền quản gia luôn năm trong tay lão phu nhân, bà ta chưa bao giờ có ý muốn tranh đoạt quyền quản gia.
Bởi vì bà ta không muốn, cũng khinh thường cái Diệp phủ nhỏ bé này, bà ta cứ để cho lão phu nhân quản gia đấy.
Dù cho lão bà kia có bất mãn, có không hài lòng với bà ta đi chăng nữa thì cũng có dám chèn ép bà ta không? Không dám! Ngay cả lão phu nhân cũng phải nhường bà ta ba phần, thế mà một con ranh vắt mũi chưa sạch như Diệp Vãn Tình lại dám lên giọng chỉ trích bà ta?
Diệp Vãn Tình cất giọng “tán thưởng”: “Bá mẫu đúng là huệ chất lan tâm, tam muội được bá mẫu đích thân chỉ dạy, sau này ắt sẽ hơn người”
Bá mẫu thông minh quá, ngụ ý của ta, ngài đều hiểu cả.
Mặt đại phu nhân cũng tái đi rồi, lông mày dựng ngược, ý cười lạnh bên khóe môi của bà ta cũng không giữ được nữa.
“Hay cho con ranh con nhà ngươi! Quả nhiên mẹ nào con nấy, mẫu thân xuất thân từ thương hộ đê tiện, nữ nhi cũng là loại không biết liêm sỉ lễ nghĩa!”
Đại phu nhân kiêu ngạo chẳng nể nang ai, cay nghiệt chỉ thẳng mặt Diệp Vãn Tình mà mắng.
Diệp Vãn Tình nheo mắt lại, ý lạnh trong mắt phủ kín như Sương mù, nàng cũng không thèm giữ mặt mũi cho bà ta nữa: “Không biết liêm sỉ lễ nghĩa? Ta lại dám hỏi bá mẫu, nếu như ta là không biết liêm sỉ lễ nghĩa, vậy dạng nữ nhân không thể sinh con còn không hiếu kính với mẹ chồng thì nên gọi là gì?”
Lời này của Diệp Vãn Tình vừa thốt ra, tất cả hạ nhân đang đứng ở đây đều đồng loạt khiếp sợ.
Đại tiểu thư ăn gan hùm mật gấu rồi phải không? Nhược Tuyết cũng kinh hãi trước thái độ không nể nang ai của Diệp Vãn Tình, không ngờ nàng ta dám nói thẳng ra trước mặt đại phu nhân như thế.
Nhìn thiếu nữ mặc tố y, như bạch mai kiêu ngạo trong gió tuyết, trong lòng Nhược Tuyết trầm như nước, Diệp Vãn Tình này…đã không còn là vị tiểu thư ngu ngốc yếu đuối kia nữa rồi.
Đại phu nhân gầm lên:”Diệp Vãn Tình!!”
“Được! Được lắm!”
Ngực đại phu nhân phập phồng lên xuống vì tức giận.
“Mẫu thân ngươi chết sớm không dạy được ngươi, thế thì để ta, để bá mẫu này thay mẹ ngươi dạy dỗ lại đứa con gái không biết lớn nhỏ, không biết lễ nghĩa như ngươi!”
“Chi Lan, Chi Đào, các ngươi đi lên vả mặt nó cho ta”
Đại phu nhân quát lệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...