Chương 112
Gã đàn ông nhổ toẹt một ngụm nước bọt, dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai: “M*, ôn muốn chết!”
Sau khi thấy thảm trạng của nữ nhân kia, đám người ở đại sảnh sợ tái mặt, hỗn loạn co ro đứng trong góc, nhưng không dám la hét nữa, vài người có ý định chạy trốn nhìn thấy đối phương có năm thanh đao vừa to vừa bén liên nhũn chân.
Năm người vừa tiến vào đều cao lớn tục tăng, tướng mạo hung ác, nhìn là biết không phải người lương thiện.
Một tên đầu trọc đứng sau lưng gã đàn ông để râu quai nón lại thẳng chân đạp đổ thêm một cái bàn nữa, giọng hống hách: “chưởng quầy đâu? Ra đây cho lão tử!”
“Dạ, các vị đại gia có gì sai bảo?”
chưởng quầy của khách điếm Vân Lai là một nam nhân trung niên tầm năm mươi tuổi, lúc này đã bị đám người dọa cho hai chân phát run.
Nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra trấn định.
“Ngươi là chưởng quầy?”
“Dạ vâng, đúng là tiểu nhân”
“Đuổi hết đám sâu bọ này ra ngoài, sau đó chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, đêm nay năm huynh đệ bọn ta sẽ nghỉ ở khách điếm này”
Gã đầu trọc nói tiếp, nhìn điệu hộ hống hách của gã, cứ như thể gã là hoàng đế, nghỉ lại nơi này là phước phần ba đời của khách điểm Vân Lai.
chưởng quầy: “Các…các vị đại nhân, như thế không tốt lắm đâu.
Hay là thế này, tiểu nhân sẽ sắp xếp cho các vị năm phòng thượng đẳng và…A!”
chưởng quầy còn chưa nói xong đã bị gã đầu trọc đạp cho một cước khiến ông ta bay ra ngoài, nhưng chưởng quầy may mắn hơn nữ nhân lúc nãy, ông không đập vào tường mà được một người đỡ lấy.
Người đỡ được chưởng quầy là Vương Tam, tuy đỡ được nhưng một cước kia của gã đầu trọc cũng không nhẹ, chưởng quầy cũng lớn tuổi nên trực tiếp hộc ra một ngụm máu, hơi thở yếu ớt nói: “Đa tạ…
Vương Tam không đáp, hắn vượt qua chưởng quầy đi tới trước mặt năm gã kia.
Gã râu quai nón câm đầu thấy tướng mạo Vương Tam cao lớn cường tráng, trên người có sát khí, không giống đám dân thường, lông mày của gã hơi chau lại.
Bàn của mấy người họ ở trong góc nên lúc nấy bọn chúng chưa kịp chú ý.
Vương Tam nhìn đám người: “Các ngươi muốn tự cút hay muốn ta tiễn các ngươi?”
Lời của Vương Tam lập tức chọc giận năm gã, đám người này cũng không phải bọn râu ria chỉ biết nói mồm, gã đầu trọc nhận được chỉ thị của gã để râu quai nón, lập tức xách đao ra trận.
“Ð** m*I Hôm nay lão tử phải cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dày!”
Đao của gã đầu trọc lia qua, Vương Tam thoáng nhướn mày né đi, cũng nghiêm túc hơn, tiếng gió cho thấy đao này không hề nhẹ, ít nhất cũng phải hơn trăm cân.
Thế mà gã đầu trọc vung đao rất nhẹ nhàng, xem ra đám này không phải là một đám ô hợp như hắn nghĩ.
Ban đầu gã đầu trọc còn rất kiêu ngạo, nhưng chẳng bao lâu đã toát mồ hôi, Vương Tam không dùng vũ khí nhưng vẫn đồn ép gã sít sao.
Thấy đầu trọc bắt đầu rơi vào thế hạ phong, râu quai nón nói: “Lão tam, lão tứ.
’ Hai gã đàn ông đứng sau liền gia nhập cuộc chiến, một người Vương Tam có thể ung dung đối chiến, nhưng thêm hai người nữa thì hơi khó khăn, đặc biệt là trong tay ba gã còn có ba bảo đao vô cùng sắc bén.
Cố Minh Viễn vẫn đang ngồi bên kia, thấy vậy liền nói: “Phùng Đức, ngươi đi giúp Vương Tam…”
Cố Minh Viễn khựng lại một chút, thoáng nhìn qua cô nương trước mặt vẫn ung dung bình thản rồi nói: “Kết thúc nhanh một chút.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...