Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất


Người đàn ông đó chỉ cười không nói.

Tô Đào trước giờ chưa bao bị người khác bơ như vậy, tức giận nói, "Ngươi rốt cuộc là ai? Tiếp cận tôi có mục đích gì?"

"Đừng căng thẳng, trên đời này chỉ có tôi cùng cậu ta sẽ không hại cô, chúng ta sau này còn gặp lại", người đàn ông đó nói xong liền rời đi

Cái gì gọi là tôi và cậu ta sẽ không làm hại cô? Hắn ta là ai? Hơn nữa "cậu ta" là ai?

Không lẽ là vừa mới chạy ra từ bệnh viện tâm thần! Nhưng ý kiến này rất nhanh đã bị Tô Đào bác bỏ, nếu bị điên thì sao có thể nhìn ra được đôi mắt đặc biệt của cô chứ!

Đợi Tô Đào phản ứng lại và đuổi theo thì thân ảnh người đàn ông đó đã biến mất không dấu tích rồi, trong lòng Tô Đào lập tức nhớ tới câu nói sẽ còn gặp lại của hắn ta, bỗng nhiên cảm thấy đây không phải là câu nói đùa giỡn.

Bọn họ sau này nhất định sẽ còn gặp lại.

Đột nhiên bị làm phiền bởi một người đàn ông lạ mặt, hiện giờ Tô Đào cũng không còn tâm trạng nào để mà ăn uống, không tập trung mà chơi đùa với ngón tay.

Cố Từ thấy tâm trạng của cô hình như không được tốt lắm, "Sao thế?"

Trong đầu Tô Đào lúc này chỉ nhớ được câu nói của người đàn ông kia, không để ý được Cố Từ hỏi cái gì, "Hả? Anh vừa nói gì thế?"

Cố Từ rất có kiên nhẫn, nhắc lại câu hỏi, "Em sao thế? Sao từ lúc trở lại lại không tập trung như vậy?"

Tô Đào cười gượng hai tiếng, "Không có gì~"

Rõ ràng là có chuyện gì đó, nhưng mà cậu cũng không có hỏi nhiều.

* * *

Về đến nhà đã là 8h rồi, Tô Đào ngồi nói chuyện cùng bố mẹ một lúc rồi đi tắm, sau đó làm tổ trong phòng cày view cho anh trai.

Video của Tô Lê ở trong nước không có nhiều, mặc dù là vậy nhưng anh ấy vẫn rất hot


Khoảng hai năm nữa, Tô Lê sẽ quay về nước để phát triển sự nghiệp, lúc đó mới là thời kỳ đỉnh nhất của Tô Lê.

Sauk hi xoát xong video, lại nhấn like bài viết mới nhất của anh trai, lướt xuống phần bình luận thấy hầu hết đều là mấy lời khen anh cô đẹp trai, đột nhiên Tô Đào cau mày, cô phát hiện được có một bình luận ác ý.

[Chỉ có tôi cảm thấy cậu ta không hề đẹp trai chút nào sao, đồ xấu xí mau rút khỏi giới giải trí đi]

! Không thể chịu nhục mà.

Tô Đào trả lời lại ở bên dưới.

Nhu Mễ Đoàn: [Anh của tôi không cần bạn phải nhận xét! Bạn là cá lọt lưới khỏi 9 năm giáo dục bắt buộc hả, sao có thể nói những lời xấu xí như vậy]

Đây là tài khoản nhỏ của Tô Đào, chuyên dùng để đấu với antifan của Tô Lê.

Dưới bình luận ác ý này còn có vài bình luận bênh vực khác, Tô Đào ấn like từng cái từng cái một.

Tô Lê nhìn em đi: [Tặng bạn một cái gương, không cần trả lại!]

Là kẹo xốp nha: [Mày bị điên hả!]

Yêu Tô Lê: [Mày nghĩ mày là ai hả, nực cười!]

Vẫn là hội kẹo xốp bọn cô đáng yêu nhất.

Bất giác đã đến 11h đêm rồi, Tô Đào nghĩ đến việc mai còn phải thi hai môn nữa thì lập tức tắt đèn đi ngủ.

Ngày hôm sau, Tô Đào dưới sự tấn công điên cuồng của đồng hồ báo thức, không tình không nguyện mà bật dậy, đi rửa mặt, mắt nhắm mắt mở ngồi vào bàn ăn còn suýt chút thì ngã, cũng may Tô Vân Đình nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại mới tránh được kết cục bi thảm.

"Nhu Nhu, hôm qua con lại học đến khuya hả?", Tô Vân Đình đau lòng đưa cho con gái một cái bánh bao, "Ba mẹ không hy vọng con học nhiều như vậy, đừng để bản thân bị mệt".

"Ba con nói đúng đó, con xem con kìa mắt thâm hết vào rồi".

Tô Đào đang ăn cháo, nghe được mấy lời này mà suýt thì bị sặc, cô đâu có học mà là chơi điện thoại.


Nhưng mà chuyện này sao có thể thừa nhận được, chỉ đành cắn rứt lương tâm nói, "Bố mẹ yên tâm, sau này con sẽ chú ý"

Nghe vậy, Tô Vân Đình và Diệp Ngưng mới hài lòng gật đầu.

Ăn sáng xong, Tô Đào đạp xe đến trường rồi lại lên xe của trường để đến cao trung Hoa Sơn tham gia thi cử.

Ngày thi cuối cùng rồi.

Các bạn học lần lượt vào phòng thi, chỉ còn khoảng 2 phút nữa là bắt đầu vào thi nhưng vẫn có một vài người tụ tập nói chuyện.

Giáo viên coi thi cầm theo giấy thi bước vào lớp, "Chuẩn bị bắt đầu rồi, các em mau tìm vị trí của mình đi".

Vị giáo viên này Tô Đào có quen biết, trước kia là giáo viên dạy Lý của cô.
Lần thi tổng hợp này không nghĩ tới lại trở thành giám thị coi thi.

Tô Đào mỉm cười, gật đầu chào hỏi

Giám thị đó cũng nhìn thấy Tô Đào, vô cùng kinh ngạc, sau đó cũng cười cười coi như đáp lại chào hỏi

Tô Đào là học sinh tốt nhất mà cô từng dạy qua, lúc học môn Lý người đứng đầu luôn là cô bé đó, chỉ tiếc là học sinh tốt như vậy sau đó lại chuyển đến Di Hòa.

Nhưng mà chất lượng giáo viên ở Di Hòa so với Hoa Sơn lại tốt hơn, Tô Đào đến đó sẽ được nhận môi trường giáo dục tốt nhất.

Rất nhanh liền bắt đầu vào thi, Tô Đào nhận đề, đọc câu hỏi và bắt đầu làm bài, lúc làm xong tất cả các câu hỏi còn thừa tận 30 phút, nhìn phiếu trả lời được lấp đầy, Tô Đào chậm rãi thở ra một hơi.

Kiếp trước cô học lần lượt từng lớp từng lớp một không hề nhảy lớp, hồi học năm nhất thì vẫn chưa bị phân ban, mỗi lần làm bài thi tổng hợp xã hội thật sự là tâm như tro tàn, lịch sử với địa lý còn đỡ, nhưng môn chính trị thì giống như viết văn vậy, mỗi lần viết xong tay cô gần như gẫy con mẹ nó luôn

Sau này, cô chỉ dự định thi cho qua cho nên dứt khoát không viết bài cuối cùng luôn, kỳ sau bắt đầu chia khoa học tự nhiên và khoa học xã hội, cô lập tức chọn khoa học tự nhiên.

Thi xong, Tô Đào và Lưu Niên chuẩn bị đến nhà ăn.


Vừa ra đến cửa, tay bất ngờ bị người kéo lại, Tô Đào kinh ngạc quay đầu.

Là một nam sinh xa lạ đang mỉm cười nhìn cô, "Bạn học, kết bạn QQ đi!"

"Mình không chơi QQ", Tô Đào tránh khỏi tay cậu ta, trong lòng lúc này chỉ nghĩ đến ăn, muộn thêm chút nữa chỉ sợ ngay cả bánh bao cũng không có mà ăn nha.

"Vậy bạn dùng cái gì? Tôi có thể tải nó xuống", nam sinh đó liền đuổi theo không tha ở phía sau, bên cạnh còn có vài người huýt sáo, chắc là bạn của cậu ta.

Tô Đào không thèm đếm xỉa đến cậu ta, trong lòng chỉ nghĩ đến ăn, thúc giục Lưu Niên đi nhanh một chút.

Tô Đào phớt lờ cậu ta nhưng cậu ta cũng không hề tức giận, vui vẻ hớn hở đi sau Tô Đào, còn giúp Tô Đào quẹt thẻ.

"Trả cậu tiền", Tô Đào lấy từ trong túi áo 20 tệ tiền cơm đưa đến trước mặt của nam sinh đó, thu lại dáng vẻ tươi cười, "Cảm ơn cậu đã giúp tôi quẹt thẻ"

"Đừng mà! Đưa tiền làm gì chứ, mình tên Mộc Băng, chúng ta kết bạn đi!", nam sinh cười đùa cợt nhả.

Lưu Niên không thể tiếp tục nhìn được nữa, cậu chưa bao giờ thấy người nào mặt dày như vậy.

Tô Đào cúi đầu ăn cơm, hơi nhíu mày, cơm của cao trung Hoa Sơn vẫn khó ăn như trước kia.

"Bạn học, đừng bơ mình như vậy mà!"

Tô Đào không để ý tiếp tục dùng cơm.

"Vị bạn học này, mình đối với cậu nhất kiến chung tình, hy vọng cậu có thể cho mình một cơ hội làm quen", Mộc Băng đột nhiên hét lớn.

"Woa aaaa"

"Trời ạ, vậy mà mình lại thấy được cảnh tỏ tình trong truyền thuyết"

"Gan lớn thật đấy"

"Đồng ý đi! Đồng ý đi!" Bạn của cậu ta bắt đầu hô hào.

"Bạn học này, buổi chiều tôi còn phải thi tiếp, tấm lòng của bạn tôi đã biết rồi, nhưng xin lỗi tôi không thể đồng ý", Tô Đào không thích người ngả ngớn như vậy, chỉ là một người xa lạ, từ lúc cậu ta kéo tay cô lại, cô đã không thích rồi.

"Tại sao không thể đồng ý chứ, cậu chỉ cần cho tôi một cơ hội là được!", Mộc Băng không cam lòng, vậy mà lại được đằng chân lên đằng đầu cẩm tay của Tô Đào


Tô Đào vùng ra cậu ta lại càng nắm chặt hơn, bị Tô Đào dùng sức ấn mạnh vào hai khớp cổ tay, Mộc Băng lập tức nhếch miệng kêu đau.

"Bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mau..
mau buông ra, đau!", nước mắt đau đớn của Mộc Băng sắp chảy ra luôn rồi.

"Tôi hỏi cậu bao nhiêu tuổi? Học lớp mấy?", Tô Đào dùng sức niết mạnh tay cậu ta

"Đau đau~~mười chin..
mười chin tuổi! Năm tư, năm tư!", lần này thì thật sự là rớt nước mắt rồi.

Tô Đào ép cho cậu ta không thể dùng được chút sức lực nào, ngay cả giãy cũng không giãy ra được.

"Có tý tuổi mà không chịu học cho đàng hoàng lại đi trêu ghẹo các bạn nữ, đọc thử giá trị quan của xã hội chủ nghĩa cho tôi xem"

Đọc cái gì cơ?

Có phải cậu ta nghe nhầm rồi không, Mộc Băng nháy mắt liền hoài nghi nhân sinh.

Quần chúng vây xem: Con mẹ nó cái thao tác thần kỳ gì vậy trời!

Lực tay lại tăng thêm một chút.

Mộc Băng lúc này cũng không để ý xem mình nghe đúng hay sai nữa, lập tức nói, "giàu mạnh, dân chủ..", dù sao thì cũng là học sinh ban xã hội, so với Triệu Tiêu thì tốt hơn một chút.

Ít nhất thì cậu ta cũng có thể đọc thuộc cái này.

Tô Đào cũng không tiếp tục làm khó cậu ta, thả cậu ta ra rồi ăn tiếp.

Mộc Băng lúc này cũng không thể nuốt trôi cơm, cậu ta cảm thấy tất cả mọi người đang nhìn cậu, cười nhạo cậu nên ỉu xìu vội chạy về phòng học.

Người chứng kiến hết tất cả- Lưu Niên chợt nhớ lại cảnh Triệu Tiêu bị bắt đọc thuộc giá trị quan.

Hít~~~Sợ quá~
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui